03
Sở Doanh gửi tin nhắn xong liền im bặt, chỉ thấy thông báo đang nhập xuất hiện rồi biến mất liên tục.
Tôi không để ấy lưỡng lự thêm, trực tiếp trả lời: “Là ta.”
“Có phải là chiêu trò không? Cậu đừng buồn, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.”
Sở Doanh cẩn trọng trả lời, tôi mỉm .
Cô ấy biết tôi Mạnh Triết Trạch, sợ sai khiến tôi tổn thương.
Tôi ngẫm một lúc rồi nhắn lại: “Chỗ cậu có ai giỏi xử lý ly hôn không, giới thiệu cho mình với.”
Cô ấy là thân, tôi không muốn trực tiếp nhờ ấy, tìm người khác thì vẫn ổn.
Sở Doanh không nhiều, chỉ bảo sẽ ủng hộ quyết định của tôi, sau đó gửi ngay danh thiếp của một luật sư.
Tôi liên hệ và nhờ họ soạn sẵn thỏa thuận ly hôn.
Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt đã thấy Mạnh Triết Trạch lén mở cửa phòng, nằm ngủ bên cạnh giường tôi.
Tôi khẽ cử , ta giật mình tỉnh dậy.
Trên tay ta vẫn cầm điện thoại, trên màn hình hiện lịch sử phát chương trình.
Anh ta do dự hỏi tôi: “Em biết chuyện chương trình rồi đúng không?”
Tôi gật đầu, Mạnh Triết Trạch lập tức hoảng loạn, định ôm tôi.
Tôi né tránh, từ chối: “Chương trình còn chưa quay xong đúng không? Tránh nghi ngờ thì tốt hơn.”
Mạnh Triết Trạch sững người, hồi lâu sau đen mặt rời đi.
Không bao lâu sau, tôi thấy Thẩm Mộng đăng bài trên trang cá nhân:
“Mạnh ca đưa mình đi chơi công viên giải trí nè.”
Ngay sau đó, Mạnh Triết Trạch gọi điện:
“Thương Thương, bọn đang ở công viên giải trí, vừa gặp mấy người . Em qua đây gặp bọn đi.”
Không đợi tôi từ chối, ta đã cúp máy.
Bạn chung của chúng tôi còn nhắn tin thúc giục: “Chị dâu, mau đến nha.”
Tôi cau mày, bất đắc dĩ ra khỏi nhà.
Tới nơi, tôi thấy Thẩm Mộng đang dính chặt lấy Mạnh Triết Trạch, nũng: “Mạnh ca, em muốn cái đó, lấy cho em đi.”
Bạn tôi, Bằng ca, kéo tôi sang một bên, nhắc nhở: “Em phải để ý chồng mình hơn, đừng để người khác chia rẽ.”
Tôi biết ấy có ý tốt, nghĩ chúng tôi chỉ cãi nhau, còn đến khuyên nhủ.
Nhưng thật lòng tôi không muốn duy trì mối quan hệ này nữa.
Tôi chỉ đáp ngắn gọn: “Cảm ơn .”
Thấy tôi phản ứng như , Bằng ca sững sờ, không thêm gì.
Đến khu vực tàu lượn siêu tốc, nhóm chúng tôi bị chặn lại.
Hai trẻ vui mừng Thẩm Mộng: “Bọn em là fan couple của hai người, có thể chụp ảnh chung không?”
Mọi người đều im lặng, quay sang tôi.
Tôi hai ngây thơ, mỉm : “Được, chụp ảnh đi.”
Sau khi họ rời đi, Mạnh Triết Trạch bước nhanh về phía tôi, giọng có chút căng thẳng.
“Chỉ là hiệu ứng chương trình quá tốt, đợi nhiệt giảm xuống là ổn thôi.”
Tôi hờ hững gật đầu, trực tiếp xếp hàng chờ đến lượt chơi tàu lượn siêu tốc.
Trong chương trình, ta đã chơi với Thẩm Mộng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chu đáo để ấy nắm tay.
Sau vài vòng chơi, lòng bàn tay đầy vết móng tay cào, Mạnh Triết Trạch không hề quan tâm.
Đến lượt tôi, ta chỉ tôi trẻ con, không có thời gian, rồi bảo bè khác chơi cùng tôi.
Khi tôi có việc bận, bỏ tôi lại, ta còn mỉa mai.
“Tôi đã rồi, chẳng ai muốn chơi mấy trò trẻ con thế này với đâu.”
Chợt tỉnh táo lại, tôi mất hết hứng thú, không quan tâm đến Mạnh Triết Trạch phía sau, chỉ tiện miệng chào một câu rồi về thẳng nhà.
Mạnh Triết Trạch đuổi theo, đóng cửa lại và nắm chặt tay tôi không buông.
“Hôm nay em sao thế? Đối với ai cũng lạnh nhạt, muốn đi là đi, em bảo mặt mũi của để đâu?”
Tôi lạnh, đáp: “Là ép tôi đến đấy.”
Mạnh Triết Trạch rõ ràng tức giận, buột miệng: “Không muốn sống nữa thì ly hôn đi!”
Nói thế ta cứ liếc tôi, như chắc chắn rằng tôi sẽ không đồng ý.
Tôi chỉ ta, nhẹ nhàng một câu:
“Vậy thì ly hôn đi.”
04
Cơ thể Mạnh Triết Trạch cứng đờ trong giây lát, nửa tin nửa ngờ hỏi lại:
“Em gì?”
Tôi không lặp lại, chỉ đưa thẳng bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn cho ta.
Mạnh Triết Trạch đẩy ra, bực bội : “Tôi không xem,” rồi bỏ đi ngay.
Mấy ngày liền không thấy ta đồng ý, thay vào đó là tin nhắn từ Thẩm Mộng.
Đó là video chưa công khai từ ê-kíp chương trình.
Trong video, Mạnh Triết Trạch ôm chặt Thẩm Mộng, không muốn rời xa.
Anh ta còn nhắc lại chuyện cha mẹ phản đối năm xưa tổn thương, hứa lần này sẽ bù đắp cho .
Tôi biết ta và Thẩm Mộng từng có quá khứ.
Tôi cũng tin rằng khi tôi, ta đã thật lòng buông bỏ.
Nhưng video chân thành này, tôi bỗng hoang mang.
Rốt cuộc, đâu mới là thật?
Mạnh Triết Trạch gửi rất nhiều quà trong mấy ngày, không thấy xuất hiện.
Cho đến một ngày, ta trở về, với tôi:
“Đi cùng đến một buổi tiệc mừng. Xong tiệc, chúng ta sẽ bàn chuyện ly hôn.”
Tôi đi cùng ta, trong tiệc, Thẩm Mộng cũng có mặt.
Thấy tôi, ánh mắt ấy lấp lửng: “Chị Thương Thương cũng đến à, em cứ tưởng chị còn giận em chứ.”
Những người xung quanh không hiểu gì, hỏi tôi là ai.
Mạnh Triết Trạch định trả lời thì Thẩm Mộng vội cắt lời:
“Đây là trợ lý mới của Mạnh, đúng không?”
Mạnh Triết Trạch sững sờ, ánh mắt cầu xin của ấy, cuối cùng gật đầu:
“Đúng, trợ lý mới của tôi, đưa đến đây để mọi người quen.”
Nhưng ai lại mang trợ lý đến tiệc mừng?
Cái cớ này rõ ràng quá vụng về.
Nhìn ánh mắt ám chỉ của mọi người xung quanh, tôi bình thản giới thiệu lại:
“Chào mọi người, tôi còn viết kịch bản nữa. Nếu các nhà sản xuất có hứng thú, có thể tìm tôi hợp tác.”
Nói xong, tôi đưa ra kịch bản đang cầm, mọi người chuyền tay nhau xem.
Thấy sự ý đổ dồn vào tôi, Thẩm Mộng không cam lòng, cố giơ chiếc nhẫn trên tay ra.
Tôi nhận ra đó là chiếc nhẫn tôi từng thiết kế, dự định thành nhẫn đôi cho tôi và Mạnh Triết Trạch.
Mạnh Triết Trạch thấy tôi chăm chiếc nhẫn, kéo tôi ra góc, thì thầm:
“Trong chương trình, ấy vô thấy thiết kế trong điện thoại , rồi đòi bằng .
“Lúc đó đang quay, không tiện từ chối nên mới đồng ý.”
Tôi khẽ đáp một tiếng, điện thoại nhận tin nhắn từ , tôi sáng mắt, với mọi người có việc gấp rồi chuẩn bị rời đi.
Mạnh Triết Trạch chặn tôi lại:
“Em định đi đâu?”
Tôi mất kiên nhẫn ta, đột nhiên giật sợi dây chuyền trên cổ ta ra.
Trên dây chuyền treo chiếc nhẫn, ta nuốt khan, ánh mắt đầy cầu xin.
“Em ngồi lại cùng hết buổi tiệc này đi.”
Thẩm Mộng bước đến gần, tôi ấy, rồi lại Mạnh Triết Trạch, bỗng bật .
Tôi cất cao giọng: “Mạnh Triết Trạch, để vợ , Thẩm Mộng, đi cùng đi.”
Nói xong, tôi lập tức rời khỏi phòng, hướng thẳng đến địa điểm đã định.
Nhưng Mạnh Triết Trạch đuổi theo, khuôn mặt tái nhợt, : “Thương Thương, người chỉ có em. Em là vợ , sao em có thể đẩy cho người khác?”
Tôi buộc phải dừng bước, như vẫn chưa đủ đau lòng, lại tiếp tục bổ sung.
“Nhưng giờ đây, cả mạng xã hội đều biết và Thẩm Mộng mới là một cặp.”
Mạnh Triết Trạch cuống lên, lớn tiếng quát tôi: “Đó chỉ là diễn thôi! Anh với Thẩm Mộng không có thật! Chúng ta đã kết hôn tám năm rồi, em không tin sao?”
Ở nơi này, người qua kẻ lại rất đông, thậm chí có người đã dừng lại để chúng tôi.
Tôi lấy khẩu trang ra đeo, lạnh lùng : “Mạnh Triết Trạch, khi chọn lên chương trình cùng Thẩm Mộng, có nghĩ rằng mình đã kết hôn không?
“Nếu không có tư lợi, nếu biết giữ chừng mực, nếu…”
Tôi , chậm rãi thêm câu cuối.
“Nếu trong lòng có em, sẽ không .”
05
Tám năm bên nhau, hành này chẳng khác gì ném mặt tôi xuống đất và giẫm đạp không thương tiếc.
Trước khi chương trình bắt đầu, Thẩm Mộng đã lấy đủ mọi lý do để gọi Mạnh Triết Trạch ra ngoài.
Tôi nể họ lớn lên cùng nhau, không gì.
Nhưng có lần, tôi vô thấy Thẩm Mộng đưa cây kem gần tan chảy của ấy cho Mạnh Triết Trạch, và ta không ngần ngại ăn nó.
Ngay lúc đó, tôi đã mơ hồ nhận ra.
Trái tim của ta, đã nghiêng về phía ấy.
Chương trình vừa phát sóng tập mới, tiêu đề là “Mạnh Triết Trạch nhảy vách đá vì .”
Tin nhắn cầu hòa của Mạnh Triết Trạch liên tục gửi đến.
Trong chương trình, ta nhảy xuống vách đá để chứng minh cảm chân thành với Thẩm Mộng.
Hình ảnh này quá mâu thuẫn, khiến khi tôi đến nơi hẹn, đầu óc vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông đã chờ sẵn ở bàn, tôi vội vàng chạy tới.
Mỉm chìa tay ra: “Cảm ơn đã giúp đỡ, Cố Trình Ngôn.”
Cố Trình Ngôn là người tôi gặp khi cãi nhau lớn với Mạnh Triết Trạch.
Lúc đó tôi vừa mua một ly cà phê, điện thoại lại hết pin, không thể thanh toán, đang lúng túng thì đã trả tiền giúp.
Sau đó bảo không cần cảm ơn, rồi vội vã rời đi.
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa trả lại tiền ly cà phê đó, và thật trùng hợp, chính là luật sư mà tôi tìm cho.
Có vẻ còn nhớ tôi, Cố Trình Ngôn mỉm , : “Thật trùng hợp.”
Tôi cùng trao đổi chi tiết về việc ly hôn, đưa ra toàn bộ bằng chứng, bao gồm cả chương trình.
Cố Trình Ngôn cho biết không có bằng chứng ngoại rõ ràng, có thể sẽ mất chút thời gian.
Tôi , rằng tôi có thể chờ, đã nhiều năm rồi, không thiếu chút thời gian này.
Khi tôi bắt máy trả lời cuộc gọi của Mạnh Triết Trạch, Cố Trình Ngôn đang hỏi có cần đưa tôi về không.
Nghe thấy giọng nam, Mạnh Triết Trạch như bị đánh .
“Em đang chuyện với ai ?”
Vừa giải quyết chút vấn đề, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bèn đáp lại: “Anh đoán xem?”
Không đợi ta chất vấn, tôi dứt khoát cúp máy.
Sau khi cảm ơn Cố Trình Ngôn, tôi không về nhà mà đến chỗ bè.
Chúng tôi đã hẹn nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại, sau đó tôi còn phải cùng họ xem bộ phim mới ra mắt.
Do vé đặt muộn, chúng tôi chỉ có thể xem suất chiếu lúc nửa đêm.
Xem xong phim, đã là hai giờ sáng.
Điện thoại tôi nhận vô số cuộc gọi nhỡ từ Mạnh Triết Trạch, tôi đã để chế độ im lặng và bỏ qua tất cả.
Khi ta gọi lại lần nữa, tôi bắt máy.
Giọng ta trầm xuống: “Em đi đâu ?”
Tôi chụp ảnh rạp chiếu phim, kèm theo ảnh chụp màn hình tin nhắn hẹn trước với , rồi gửi đi.
“Mạnh Triết Trạch, nghĩ tôi sẽ giống sao?”
Mạnh Triết Trạch nhanh chóng tìm đến.
Sau khi đưa tôi về nhà, ta bắt đầu hỏi:
“Người đàn ông hôm nay là ai?”
Tôi thờ ơ ra ngoài cửa sổ, bịa một lý do:
“À, chỉ là một người tốt bụng cờ gặp thôi.
“Sao? Anh nghĩ tôi sẽ ngoại à?”
Như không chịu nổi từ đó, Mạnh Triết Trạch vội vàng giải thích:
“Anh không có ý đó, chỉ lo cho an toàn của em thôi.
“Anh sợ em bị lừa, nên mới hơi gấp gáp.”
Tôi lạnh, chẳng ai lừa tôi cả, chỉ có , Mạnh Triết Trạch, lừa tôi xoay mòng mòng mà thôi.
Bạn thấy sao?