Buổi Xem Mắt Đầy [...] – Chương 3

7

Ngoài dự đoán, sau khi ngồi vào khoang cáp treo, Phó Dụ Trì lại hiếm hoi tỏ ra ngoan ngoãn, ngồi yên ở phía đối diện tôi.

Phần lớn thời gian ta chỉ lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài, không buông lời lả lơi nào cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lẩm bẩm:

Nam mô Đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin phù hộ cho con bình an vượt qua 20 phút sống còn này.

Nhưng dường như Bồ Tát đã thấu tôi là tín đồ không trung thành — ngày ngày cầu khấn thì nhiều, chứ bình thường toàn mấy chuyện xấu xa như lãng phí đồ ăn, xấu sau lưng người khác.

Khoang cáp treo đột ngột khựng lại giữa lưng chừng núi, chao đảo khá mạnh.

Tôi mất đà, theo quán tính đổ nhào vào lòng Phó Dụ Trì đang ngồi đối diện.

Đầu tôi đập trúng ngực ta — cứng như đá, đau đến mức đầu óc ong ong.

“À… xin lỗi nha,” tôi ngẩng đầu lên khỏi ngực , vừa định ngồi lại chỗ cũ thì bị Phó Dụ Trì chặn trước.

Bàn tay to của đặt lên eo tôi, nhẹ nhàng kiên quyết đè tôi ngồi xuống đùi .

Gương mặt điển trai đến mức có hơi quá của chỉ cách mặt tôi chưa tới nửa phân, ánh mắt dần trở nên sâu tối.

Khi mở miệng, giọng không còn lạnh lùng như thường, mà khàn khàn, như có lửa âm ỉ:

“Xin lỗi nhé bảo bối, … không nhịn nữa rồi.”

Cảnh báo nội tâm réo vang! SOS! Nguy hiểm cấp độ đỏ!

Nhưng… đã quá muộn.

Một tay siết chặt eo tôi, tay kia ôm lấy sau đầu tôi — không hề có đệm đỡ nào, cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt.

Lần cuối tôi hôn Phó Dụ Trì… là lần trước.

Tay giữ chặt sau gáy tôi, lực mạnh đến nỗi tôi không thể vùng ra.

Tay ở eo mỗi lúc một nóng, khiến tôi như muốn bốc hỏa.

Phó Dụ Trì nhắm mắt, mơn man đôi môi tôi một lúc.

Phát hiện tôi vẫn còn kháng cự yếu ớt, mở mắt tôi, giọng vừa dụ dỗ vừa trầm khàn, như ác ma thì thầm bên tai:

“Chiêu Chiêu ngoan… há miệng ra nào.”

Giọng còn khàn hơn vừa rồi, tôi thì sắp nghẹt thở đến nơi, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

Điều cuối cùng tôi nhớ trước khi há miệng là:

Bạch nguyệt quang đại nhân à, là ta chủ trước đấy nhé… chắc sẽ tha thứ cho tôi phải không?

8

Cáp treo chỉ dừng kiểm tra kỹ thuật khoảng năm phút rồi lại tiếp tục chạy.

Mười lăm phút sau, tôi và Phó Dụ Trì về đến chân núi.

Trước khi bước xuống, ánh mắt Phó Dụ Trì sáng rỡ tôi:

“Bảo bối, biết ngay mà, em vẫn còn .”

Tôi thật sự rất muốn cho ta biết — người lớn với nhau, chỉ vì hé miệng một lần mà kết luận đương thì quá thiển cận rồi.

Nhưng giờ phút này, tôi cũng chẳng còn tư cách gì để lên án ta nữa.

Tôi chán nản nghĩ:

Cái danh hiệu Liễu Hạ Huệ hiện đại, mình thật sự không xứng đáng giữ.

Trước khi Tần Hề và Phó Nhiễm xuống đến nơi, tôi kiên quyết giữ khoảng cách mười mét với Phó Dụ Trì.

Anh ta cũng không dám lại gần, ngoan ngoãn ngồi ở đầu bên kia của ghế dài, thỉnh thoảng liếc trộm về phía tôi.

Còn tôi thì mặt lạnh như băng hà, lòng cứng như đá núi.

Cho đến tận khi tôi ngồi lên xe của Tần Hề, tôi vẫn không thêm với Phó Dụ Trì một lời nào.

Sau khi chào tạm biệt nhà họ Phó, Tần Hề khởi xe, vừa xoay vô lăng vừa liếc tôi qua gương chiếu hậu.

Một lúc sau, ta hỏi:

“Tần Chiêu Chiêu, em bị trẹo chân mà… sao môi lại sưng?”

Tôi không còn chút sức lực nào để bịa lý do, mềm oặt ngả người ra ghế như thể hồn lìa khỏi xác:

“Ờ… trước khi mấy người đến, Phó Dụ Trì nhất quyết đòi mời em ăn… mì cay.”

9

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

Thế là tôi mở điện thoại, gửi bài viết cho một tài khoản bot mà tôi đã theo dõi từ lâu, tên là 【Liên minh nạn nhân của người cũ】.

Tôi viết một tràng dài dằng dặc như sau:

【Chào bot thân mến, tôi có một người dạo gần đây cờ gặp lại người cũ.

Gã đàn ông kia có một “bạch nguyệt quang” quen biết hơn chục năm, thế mà vẫn muốn bắt cá hai tay.

Thậm chí còn đề nghị dây dưa không dứt với tôi.

Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý.

(Ghi : tôi là người có đạo đức rất cao, tuyệt đối không bao giờ tiểu tam cho người khác.)

Nhưng hôm nay hai người họ cùng đi leo núi, tôi bị trẹo chân, người cũ kia đã cõng ấy leo suốt hai tiếng rưỡi.

Mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà vẫn ưu tiên mở nắp chai nước khoáng cho ấy.

(Ghi thêm: không phải ấy không mở , mà là tay gã kia nhanh hơn thôi.)

Nói chung là chăm sóc cực kỳ chu đáo.

Giờ thì tôi bắt đầu thấy rối trí.

Không rõ gã người cũ kia đang tính gì?

Có khi nào ta đã chọn tôi thay vì bạch nguyệt quang không?

Cảm ơn bot nhiều lắm. Xin giấu tên.】

Phần xảy ra trên cáp treo thì tôi không dám viết ra… sợ bị chửi.

Bài vừa đăng chưa bao lâu, đã có một đống bình luận tràn vào.

【Được , tôi cũng có một người nè chuẩn bài luôn】

【Ghi hài chết mất, rõ ràng là sợ bị chửi vẫn phải kể =))】

【Nói đi lại, rốt cuộc sao biết người cũ có bạch nguyệt quang ? Có chứng cứ không hay là tự biên tự diễn thế?】

Cũng có vài người bảo tôi “trà xanh kiểu tham cả đôi đường, tôi chọn cách… lơ đẹp mấy bình luận đó.

Tôi dán mắt vào mấy comment thả tim nhiều nhất, đọc đi đọc lại cả buổi, suy nghĩ trầm ngâm suốt nửa tiếng.

Cuối cùng quyết định… đi đánh tiếng thăm dò trước cửa phòng Tần Hề.

“Ờ? Em hỏi Phó Dụ Trì à? Anh ta độc thân đó.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi cũng vơi đi đôi chút.

Nhưng vẫn cẩn thận xác nhận lại lần nữa:

“Anh chắc chứ?”

Tần Hề đang toe toét nhắn tin, đoán là đang chat với Phó Nhiễm, vừa cắm cúi gõ chữ vừa trả lời qua loa không thèm ngẩng đầu:

“Chắc chắn mà, hôm nay chính Nhiễm Nhiễm bảo với đó.”

Còn gọi hẳn là “Nhiễm Nhiễm” nữa kìa.

Nhưng mà… cái gọi là “độc thân tạm thời” thì cũng không lên gì.

Dù có lỡ tạm thời chọn tôi thay vì bạch nguyệt quang đi nữa, thì sau này vẫn có thể trở mặt như lật bánh tráng thôi.

Tôi ôm đầu, ngửa mặt lên trời thở dài thê thảm:

Bồ Tát ơi… trên đời này rốt cuộc có còn người đàn ông nào một lòng một dạ không !?

Sau đó, tôi mở WeChat ra, không chút do dự…đổi biệt danh của Phó Dụ Trì thành: Hải Vương.

10

Suốt một tuần trời, tôi không thèm ngó ngàng gì đến Phó Dụ Trì.

Dù ngày nào ta cũng đều đặn gửi tin nhắn WeChat cho tôi.

Hải Vương:【Bảo bối đang gì đó?】

Hải Vương:【Này bảo bối~(huýt sáo)chơi WeChat một mình à?(tháo kính râm)Tới chuyện với nào~(tựa tay lên tường)(chân phải vắt ngang chân trái)】

Hải Vương:【Bảo bối có thèm uống trà sữa không? Anh có thể trả hộ, … ly của trai em thì không thêm topping — đó là giới hạn cuối cùng của .】

Hải Vương:【Hôm nay bảo bối vui không? Mà nhắc đến chữ “vui”, thì… đôi chân bảo bối khi nào mới “mở ra” lần nữa vì đây?】

Mỗi tin một trời lố bịch, càng ngày càng sai quá sai.

Nhưng tôi thật sự không có thời gian để quan tâm tới ta.

Vì mẹ tôi — bà La Văn Hà — sắp sinh nhật.

Năm nào ba tôi cũng nguyên năm tầng khách sạn ở trung tâm thành phố để tổ chức sinh nhật cho bà, mời đầy đủ họ hàng, bè tới dự.

Còn tôi thì phải vắt óc tìm quà tặng cho bà ấy.

Sau một tuần lướt mạng xã hội mòn mắt, cuối cùng tôi quyết định mua tặng bà một chiếc vòng cổ đá ruby.

Nếu bà không thích, tôi có thể… đeo luôn, hehe.

Đến ngày sinh nhật, hội trường tiệc sinh nhật chật kín người, đông như trẩy hội.

Tôi lười giao tiếp, chỉ rúc vào một góc, yên lặng xử lý tiệc buffet không giới hạn.

Chiếc bánh kem dâu này ngon ghê, cơm hải sản đút thêm một muỗng, rồi thêm ly whisky uống cho trọn vị.

Rất nhanh, đĩa đã sạch trơn.

Tôi ợ một cái, đứng dậy chuẩn bị đi lấy lượt hai.

Ngẩng đầu lên, mắt tôi lập tức bắt một cảnh tượng chói mắt — không xa chỗ mình, Phó Dụ Trì đang bị một em mặc váy hồng nhạt chặn đường.

ấy tươi như hoa, ánh mắt cong cong như đang phát sáng, chẳng biết đang gì với ta.

Phó Dụ Trì mặc vest chỉnh tề, cổ áo thắt nơ Windsor, vừa lạnh lùng cao quý lại vừa vai rộng eo thon, đúng kiểu “đàn ông hút mắt”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...