Vài ngày sau khi về nhà, tôi tiếp tục theo dõi hình của Cương Thành.
Không ngoài dự đoán, chưa đầy một tháng sau, một trang tin tức địa phương đã đăng tải video—
Vợ của Giang Đại Thông xông vào văn phòng bắt quả tang, hai người đánh nhau kịch liệt ngay giữa nơi công cộng, cuối cùng cả hai đều nhập viện.
Chỉ vài ngày sau, công ty Cương Thành do bị nhà cung cấp cắt hợp đồng, dẫn đến vi phạm hợp đồng giao hàng, không chỉ mất khách hàng lớn nhất mà còn phải bồi thường số tiền khổng lồ.
Ngân hàng ngửi thấy mùi nguy hiểm lập tức chấm dứt hợp tác, khiến Giang Đại Thông không thể vay vốn để vực dậy công ty.
Ngược lại, công ty đối thủ của Cương Thành nhân cơ hội này thâu tóm toàn bộ khách hàng, vững vàng chiếm lĩnh thị trường, chờ ngày Cương Thành sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi kéo Chu Lê Đình đến một quán ăn, gọi một bữa tiệc lớn để chúc mừng, đồng thời gửi cho cậu ta tất cả các tư liệu tôi thu thập .
Dưới hơi nóng của món cá nấu dưa cải và thịt xào cay, Chu Lê Đình cúi mắt im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, giọng khàn khàn:
“Ăn đi, nguội rồi.”
Cậu ta không lời cảm ơn.
Cũng không thay đổi thái độ lạnh nhạt, châm chọc khi chuyện với tôi.
Nhưng sau khi về nhà, cậu ta bắt đầu mặc đồ bộ rộng rãi, không còn chỉ mặc mỗi quần đùi nữa.
“Cậu muốn thông tin về hai người mẹ kế trước của cậu không? Hay để tôi moi từ ba cậu ra?”
“Cô lại muốn gì?”
“Buồn quá, muốn tìm chút kích thích thôi.”
“…”
Chu Lê Đình ngoài mặt thì thấy phiền, đêm hôm đó vẫn gửi toàn bộ thông tin của hai người mẹ kế cũ vào điện thoại tôi.
13
Mẹ kế đầu tiên của Chu Lê Đình không cần tôi phải ra tay trả thù.
Tôi cho người quay một đoạn video gửi cho cậu ta.
Đó là một căn phòng tồi tàn ẩm thấp chưa đến 30 mét vuông.
Một người phụ nữ ngoài 40 trông như hơn 50, gầy gò ngồi trên chiếc giường lộn xộn, cố gắng nặn ra một nụ quyến rũ trước ống kính.
Người quay video hỏi: “Bao nhiêu?”
Bà ta đáp: “Bốn mươi.”
“Có bệnh không?”
“Chữa rồi, chữa khỏi rồi, thật đấy. Ba mươi cũng , đừng đi vội mà.”
Chiếc giường nhếch nhác, thế nào cũng không giống người đã khỏi bệnh.
Dù chỉ là hình ảnh qua màn hình, tôi cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trong căn phòng đó.
Cuối cùng, bà ta vẫn phải trả giá cho những lựa chọn của mình, quay lại con đường tưởng chừng ngọt ngào thực ra toàn là mảnh kính vỡ.
“Chu Lê Đình, cậu tin vào nhân quả không?”
Tôi thiếu niên đang nằm dài trên bờ đê, ánh mắt trống rỗng, mông lung.
Cậu ta mấp máy môi, không trả lời, chỉ lặng lẽ về phía chân trời, nơi ánh hoàng hôn cam đỏ sắp tàn lụi, như thể đang một vở kịch sắp hạ màn.
“Không sao cả, rồi cậu sẽ tin.”
Tôi lại gửi cho cậu ta một tập tài liệu.
Đó là hình hiện tại của người mẹ kế thứ hai.
Một người phụ nữ với mức lương ba nghìn đột nhiên có thu nhập cả triệu, tiêu chuẩn sống của bà ta tăng vọt—
Những thương hiệu xa xỉ, những món ăn đắt tiền, các ca phẫu thuật thẩm mỹ để tạo nên vẻ ngoài hoàn hảo, một ngôi nhà xa hoa lộng lẫy…
Nhưng rồi, chiếc máy bay đang lướt trên bầu trời bỗng nhiên cạn nhiên liệu.
Điều còn lại chỉ là một cú rơi không thể tránh khỏi.
Chỉ trong hơn một năm, thẻ tín dụng và các khoản vay trực tuyến của bà ta đều vỡ nợ, nợ nần hơn 1,8 triệu, ảnh riêng tư bị phát tán khắp nơi, nhiều lần bị đám đòi nợ đánh đến nhập viện.
“Chu Lê Đình, đôi khi không cần dùng đến những phương pháp cực đoan để trả thù.”
“Dù cậu không còn liên lạc với họ, họ vẫn luôn dõi theo cậu. Cậu sống tốt, còn đau đớn với họ hơn là họ.”
“Đừng giảng đạo lý với tôi.”
“Vậy thì chuyện thực tế. Năm nay ba cậu về sớm, Tết Dương lịch chúng ta ra Thái Bình Dương đón ấy, tiện thể ở biển chơi vài ngày rồi về.”
Những đứa trẻ khác khi nghe tin ba mình về sớm, cả gia đình có thể cùng nhau đi chơi, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng Chu Lê Đình chỉ nhíu mày, hờ hững ừ một tiếng, đến bữa tối cũng không ăn bao nhiêu.
Không chỉ cậu ta, mà ngay cả khi tôi gọi video cho Chu Hành buổi tối, trông ấy cũng chẳng vui vẻ gì.
Người đàn ông bên kia màn hình gượng gạo, cả người giống như một con tàu cũ bị sóng biển bào mòn, nhíu mày đầy mệt mỏi, giọng đầy sự dè dặt lấy lòng.
“Lần này nghỉ bao lâu?”
“Có lẽ… hơi lâu, tận đến… năm mới.”
Anh ấy nghẹn giọng, ánh mắt hơi đỏ lên.
Trên làn da rám nắng, sắc đỏ này không quá rõ ràng, nụ gượng gạo của ấy còn khó coi hơn cả khi khóc.
“Anh bị ai bắt nạt à?”
“Đâu có, trên tàu thì ai bắt nạt , chỉ là sóng to gió lớn một chút thôi.”
“Vậy nhé, em và Chu Lê Đình Tết Dương lịch sẽ ra biển đón .”
“À… à… ừ.”
Anh ấy qua loa đồng ý hai câu, sau đó lấy cớ ra khoang tàu kiểm tra rồi cắt ngang cuộc gọi.
14
Những ngày sau đó, hai cha con họ như hai quả cà bị úng nước.
Thái độ của Chu Lê Đình với tôi cũng mềm mỏng hơn hẳn.
Thỉnh thoảng còn giúp tôi dọn dẹp khu vực chung trong nhà, trên đường về còn mua giúp tôi một phần xương gà chiên giòn.
“Nói thật, thái độ của hai cha con cậu cứ như bị bắt quả tang đi chơi tập thể .”
“…”
Chu Lê Đình nghiến răng, cắn chặt đũa đến phát ra tiếng ken két: “Dương Thiển, có thể chuyện như người bình thường không?”
“Gọi Thiển, hoặc gọi mẹ.”
“Trong từ điển của tôi không có chữ ‘mẹ’, đừng có mơ.”
Chớp mắt đã đến trước Tết Dương lịch.
Tôi sắp xếp vài bộ quần áo ấm và đồ dùng cá nhân.
Chu Lê Đình xin nghỉ trước hai ngày, hai chúng tôi kéo vali đến cảng, lên chiếc du thuyền nhỏ đã đặt sẵn.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ cập bến tại một cảng gần nhất để tiếp tế cho tàu của Chu Hành, sau đó lên tàu đánh cá cùng ấy trở về, trải nghiệm cuộc sống trên biển.
Chu Hành mấy ngày nay hồn vía lên mây, tín hiệu liên lạc cũng không tốt.
Mãi đến khi chúng tôi lên du thuyền gửi tin nhắn, ấy mới như sực tỉnh, gọi video ngay lập tức.
“Lê Đình! Thiển Thiển! Hai người thực sự lên đường rồi sao?”
“Ừm, đang trên thuyền đây.”
“Bọn tôi rồi mà, sẽ ra biển đón , quên rồi à?”
Tôi kéo Chu Lê Đình cùng vẫy tay chào ấy qua video.
Chu Hành gượng, giơ tay lau mặt: “Hay là hai người cứ đi chơi một vòng rồi quay về bằng du thuyền đi. Trên tàu cá vất vả lắm, sợ…”
“Chúng tôi đến để trải nghiệm cái vất vả đó đấy. Đúng không, nhóc con?”
Tôi vỗ vai Chu Lê Đình.
Cậu ta chỉ lườm tôi một cái rồi quay mặt đi, không hề phối hợp.
Tôi tiếp tục với Chu Hành:
“Con muốn gặp ba, vợ muốn gặp chồng, còn sợ vất vả gì nữa?”
“He he…”
Người đàn ông trong video gãi đầu, bẽn lẽn như một cậu trai ngại ngùng.
Nhưng xong, ấy lại nhanh chóng sa vào trầm tư.
Đôi mắt ấy lại đỏ lên, cổ họng nghẹn cứng, không ngừng nuốt nước bọt như đang cố đè nén điều gì đó.
Bên cạnh, Chu Lê Đình chớp mắt mấy lần, rồi đứng dậy là đi vệ sinh, chạy mất dạng.
“Thôi , tôi không phiền nữa. Khi nào cập cảng thì gọi cho bọn tôi nhé.”
Những cơn gió lạnh ẩm ướt của mùa đông thổi qua biển khơi.
Ba ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng gặp Chu Hành tại một cảng nhỏ.
Anh ấy mặc áo mưa xanh đậm, dẫn chúng tôi đến một quán ăn gần đó để ăn cá nướng.
Trước khi lên tàu, ấy cởi áo mưa khoác cho tôi, còn tỉ mỉ cài lại từng khuy áo.
“Ngoài kia gió lớn, dù có che ô cũng không , đừng để dính mưa rồi cảm lạnh.”
“Chỉ đi vài bước thôi mà. Mà sao với con trai không sợ cảm lạnh?”
“Da bọn dày, không lạnh .”
Chu Hành lớn hơn tôi hơn mười tuổi, chăm sóc tôi còn tỉ mỉ hơn cả con trai ấy.
Trước khi bước lên tàu, ấy thấy một miếng ván trên cầu tàu bị gãy, sợ tôi bị hụt chân, nhất quyết cõng tôi qua.
Những thuyền viên xung quanh rộ lên: “Lão Chu muốn đội vợ lên đầu mà thờ luôn kìa!”
Tuy , xong, vài người lại trầm lặng, có người lặng lẽ thở dài, có người lắc đầu quệt mặt.
“Sao thế? Sắp về đoàn tụ rồi mà, sao ai cũng có vẻ buồn thế?”
“Không… không có gì, chỉ là… mệt thôi, đừng nghĩ nhiều.”
15
Cuộc sống trên tàu đánh cá không thể so với du thuyền, Chu Hành có một khoang riêng, trước khi đón chúng tôi, ấy đã dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Chu Lê Đình đi theo nhóm thuyền viên, chen chúc trong khoang tập thể, nhường lại không gian riêng cho tôi và Chu Hành.
Khi lên tàu, tôi bị dính mưa, Chu Hành đứng trong góc thay quần áo.
Những giọt nước mưa theo từng đường cơ bắp trên lưng ấy chảy xuống, dừng lại ở hõm eo như một ly rượu mạnh rót xuống, rồi biến mất vào nơi bí ẩn phía dưới.
“Để tôi lau giúp .”
Tôi bước tới nhận lấy chiếc khăn trong tay ấy, nhẹ nhàng lau qua làn da rám nắng.
Chính lúc này, tôi thấy vết sẹo bỏng rộng lớn đã lành hẳn, cùng vô số vết thương cũ mới chồng chất trên lưng ấy.
Nhiệt độ từ người đàn ông cuốn lấy tôi, mang theo cảm giác an toàn đầy mạnh mẽ. Tôi vuốt nhẹ những vết sẹo, thấp giọng hỏi:
“Lúc đó… chắc đau lắm nhỉ?”
“Không sao, ổn cả rồi.”
Chu Hành khác với Chu Lê Đình.
Dù đã trải qua bao nhiêu đau khổ, ấy cũng không oán trách, không than thở, chỉ lặng lẽ sống tiếp cuộc đời vốn không hề yên bình này.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh có chút việc cần xử lý, xong sẽ quay lại ngay.”
Lưng ấy căng cứng, đột nhiên nắm lấy tay tôi, vội vàng mặc áo, rồi nhanh chóng cúi người chạy ra khỏi khoang như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Tôi chỉ kịp thấy một mảng ửng đỏ trên làn da rám nắng của ấy, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Bạn thấy sao?