“Không cần quyết định vội vàng. Chuyện này hơi đường đột, tôi có thể cho thời gian suy nghĩ thêm.”
Mộng Linh cảm thấy khó thở vô cùng, mấy chuyện như kết hôn hợp đồng trong giới nhà giàu, đã từng nghe qua rồi, hầu hết đều vì lợi ích kinh doanh giữa hai bên gia đình. Vậy còn Cố Tử Sâm, hắn muốn cưới gì?
Cô không tiền, không quyền, lại không quá nổi bật so với nhiều người phụ nữ khác. Chẳng lẽ Cố Tử Sâm muốn tìm một người ấm giường, mà quanh đi quẩn lại, hắn thấy là người thích hợp nhất?
Nghĩ đến đây, Mộng Linh run run lo sợ, mà khi nhớ đến số tiền hai trăm triệu kia, tâm lại dao . So với thiệt thòi của bản thân, thì cứu mẹ vẫn quan trọng hơn.
Mộng Linh nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, dứt khoát trả lời:
“Được, tôi đồng ý!”
Cố Tử Sâm khá ngạc nhiên, không nghĩ lại quyết định nhanh như . Chỉ là biểu hiện trước mặt là có điều gì chưa hài lòng sao?
“Nếu sợ sau khi kết hôn với tôi đảo lộn cuộc sống riêng của mình thì không cần lo lắng. Ngoại trừ ở trước mặt người nhà họ Cố, mang thân phận là vợ của Cố Tử Sâm thì lúc ở bên ngoài, tôi với cứ xem như không quen biết.”
“Miễn là biết chừng mực, đừng chuyện gì quá đáng trong thời gian bản hợp đồng có hiệu lực là .”
Mộng Linh gật đầu, thật ra Cố Tử Sâm cũng đã đoán một phần lo lắng của , chuyện này bận tâm hơn cả là người đàn ông kia, có muốn đáp ứng nhu cầu sinh lý của hắn?
“Chủ tịch, tôi có thể hỏi vì sao lại chọn tôi đối tượng kết hôn giả không?”
“Đơn giản vì tôi thấy thích hợp.” Hắn đáp ngắn gọn.
Mộng Linh len lén người đàn ông kia, dù biết những điều mình sắp có thể Cố Tử Sâm nổi giận, vẫn lấy hết can đảm mà thốt thành lời:
“Tôi nghe những người giàu không muốn bị hôn nhân trói buộc, họ thường tìm một người phụ nữ dựa trên mối quan hệ tiền bạc, để giải tỏa nhu cầu cá nhân của mình. Chủ tịch, tôi thật sự không hi vọng cũng nghĩ như họ.”
Mộng Linh đầy ẩn ý, đủ để Cố Tử Sâm hiểu ra vấn đề. Hắn nheo mắt quan sát người con trước mặt, bất giác một cách châm biếm.
Không ngờ lại nghĩ về hắn như !
“Yên tâm, tôi sẽ không đụng vào người đâu.”
Câu này khiến Mộng Linh yên tâm hơn rất nhiều, trong lời lẽ của Cố Tử Sâm lại mang theo sự trào phúng. Cô nhận ra hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, là do Mộng Linh tự suy diễn mọi chuyện.
“Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì mau đi việc của mình đi. Bao giờ bản hợp đồng hoàn tất, tôi sẽ đưa cho xem qua rồi ký.”
Mộng Linh như trút gánh nặng trong lòng, thở phào rồi rời khỏi phòng chủ tịch. Cuối cùng đã gom đủ chi phí phẫu thuật cho mẹ rồi, thật tốt!
Đầu giờ chiều, đem chi phiếu sang phòng kế toán để nhận tiền. Mộng Linh xin nghỉ phép về sớm hai tiếng, vội vã vào bệnh viện, đóng tiền rồi thủ tục cam kết trước khi tiến hành cuộc phẫu thuật.
Sáng mai mẹ sẽ đi khám sàng lọc một lần cuối, sau đó sẽ đẩy vào bàn mổ.
Tối hôm đó, Mộng Linh ôm lấy mẹ rồi ngủ, cảm giác chênh vênh suốt mấy ngày qua đã vơi đi phần nào. Mọi chuyện sắp ổn rồi, sau khi mẹ phẫu thuật thành công, bà sẽ khỏe mạnh trở lại.
“Mộng Linh, chị gom ở đâu khoản tiền lớn như ?”
Cô biết Gia Huy đang có điều nghi ngờ, nên không hề tỏ ra lúng túng mà điềm tĩnh đáp lại:
“Vay ngân hàng, rút tiền trong sổ tiết kiệm, còn có bè và đồng nghiệp giúp đỡ. Nói chung những chỗ nào có thể cho mượn, chị đều thử.”
“May mà vừa đủ chi phí phẫu thuật cho mẹ.” Cô hiền dịu.
Gia Huy nắm lấy tay chị của mình, giọng cất lên đầy kiên định:
“Đợi sau khi thi đậu đại học, em sẽ đi thêm kiếm tiền phụ chị trả nợ.”
Vừa nãy cậu còn có chút nghi ngờ về nguồn gốc số tiền kia, sau khi nghe Mộng Linh giãi bày đã hoàn toàn yên tâm rồi. Chị của cậu là người cẩn thận, chắc chắn sẽ không chuyện gì liều lĩnh.
Mộng Linh xoa đầu em trai, căn dặn:
“Sau này cố gắng học thật giỏi là chị vui rồi. Tiền bạc cứ kiếm dần, trả từ từ cũng hết. Gia Huy à, cái chị lo là tương lai của em sau này, vì hãy thật phấn đấu khi còn có thể nhé!”
Mẹ đã cho ăn học đàng hoàng, Mộng Linh cũng không thể phụ lòng mẹ. Bây giờ phải gánh lấy trọng trách của bà, lo cho Gia Huy ăn học đến nơi đến chốn.
Hai chị em chuyện từ lúc trời mới tờ mờ sáng, bây giờ mặt trời đã lên cao. Mộng Linh bảo Gia Huy nhanh chóng thay đồ đến trường học. Ngày hôm nay đã sự cho phép của Cố Tử Sâm, nghỉ hẳn một ngày.
Đến giờ bệnh viện việc, y tá đến phòng bệnh, cùng Mộng Linh đưa mẹ đi kiểm tra tổng quát.
Mười giờ trưa, Cầm Liên đẩy vào phòng phẫu thuật, ngồi một mình ở ngoài hành lang, không ngừng chắp tay cầu nguyện…
“Mẹ… mẹ nhất định sẽ vượt qua ! Mẹ sẽ sống thật khỏe mạnh với chúng con. Mẹ ơi..."
Bạn thấy sao?