Mộng Linh ngơ ngác Cố Tử Sâm, tự nhiên hắn hỏi chuyện này là có ý gì?
“Hửm?” Hắn hất mặt về phía , kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Mộng Linh hít một hơi thật sâu, không biết nên bày ra biểu cảm gì ngay lúc này. Cô nhàn nhạt, rồi :
“Tôi vừa mới chia tay người . Hiện tại… cũng có thể xem là đang độc thân.”
Cố Tử Sâm không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn là bộ mặt khó gần, lạnh lùng thường thấy. Hắn vắt chéo chân, nhàn nhã uống một ngụm trà trước khi đưa ra lời đề nghị:
“Kiều Mộng Linh, tôi muốn bảo mẫu cho con tôi. Thấy thế nào?”
Mộng Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu như một kẻ ngốc. Tại sao Cố Tử Sâm lại muốn bảo mẫu cho con hắn? Ở ngoài kia thiếu gì người có kinh nghiệm, thích hợp với công việc này. Hơn nữa mới gặp Minh Châu có một lần, chưa hiểu gì nhiều về bé, cho nên không thể đồng ý với hắn .
“Xin lỗi chủ tịch, tôi chỉ sợ thất vọng thôi. Hay là tìm người khác đi!”
Trong công việc đã thấy Cố Tử Sâm khó tính đến mức độ nào, huống chi lại là chăm sóc cho con bảo bối của hắn. Nếu lỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mộng Linh chắc chắn không yên ổn.
“Tiền lương bảo mẫu gấp ba lần mức lương trong công ty của hiện tại. Kiều Mộng Linh, nên cân nhắc cho kỹ.” Cố Tử Sâm không nhiều lời mà đánh trực diện vào điểm yếu của .
Mộng Linh bắt đầu thấy hơi dao . Ma lực của đồng tiền vô cùng lớn, suýt chút nữa đã đồng ý đến cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân mình không phù hợp, liền dứt khoát từ chối.
“Chủ tịch, vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn.”
Cố Tử Sâm không thêm điều gì. Hắn đứng dậy, trở về bàn việc của mình. Mộng Linh biết ở đây không còn phận sự của nữa, bèn cúi đầu chào người đàn ông kia rồi rời khỏi phòng.
Mộng Linh thở phào, dù có chút tiếc nuối với lời đề nghị hấp dẫn kia nghĩ quyết định của mình là đúng.
Ba giờ chiều, Mộng Linh tan . Cô ngồi xe buýt đến thẳng ngân hàng, ý định vay một khoản tiền lớn.
Nhưng mà không có tài sản thế chấp, Mộng Linh chỉ có thể ôm lấy thất vọng. Số tiền mà vừa vay cộng thêm số tiền trong sổ tiết kiệm, vừa tròn hai trăm triệu.
Mộng Linh thất vọng quay trở về nhà, tính tới tính lui vẫn còn thiếu hơn một trăm triệu. Cô thở dài ảo não, thật sự đã không còn nghĩ ra cách nào để gom thêm tiền nữa.
Tranh thủ xong công việc nhà, Mộng Linh lại nấu cháo mang vào bệnh viện cho mẹ.
…
Cố Tử Sâm đến trường đón Minh Châu, sau đó đưa bé đi chơi ở công viên giải trí. Ngày thường hắn rất bận rộn, chỉ có cuối tuần mới dành ra chút thời gian rảnh rỗi, chơi cùng con .
“Tiểu Châu, con muốn chơi vòng quay ngựa gỗ ở đằng kia không?”
“Muốn ạ.” Bé con vui vẻ trả lời.
Cố Tử Sâm nở một nụ ấm áp, ánh mắt cưng chiều con nhỏ. Hắn mua hai vé trò chơi, rồi cùng bé ngồi trên vòng quay ngựa gỗ.
“Ba à, tối nay có thể gọi chị Mộng Linh đến nhà mình chơi không?”
Cô Tử Sâm lắc đầu từ chối, thật không hiểu vì sao Minh Châu lại thích kia đến . Thấy bé có vẻ buồn, hắn liền an ủi:
“Hôm nay chị Mộng Linh của con có rất nhiều việc phải . Chúng ta đợi khi khác sẽ gọi ấy sang nhà chơi nhé?”
Cô bé gật đầu hiểu chuyện, rồi đáp:
“Vâng ạ.”
Sau khi rời khỏi công viên, Cố Tử Sâm đưa Minh Châu đến nhà hàng cao cấp để dùng bữa tối. Lúc lái xe trở về biệt thự, bé nằm ở ghế lái phụ ngủ thiếp đi. Về đến nơi hắn cũng không đánh thức con dậy, mà nhẹ nhàng bế bé lên tận phòng ngủ.
Cố Tử Sâm đắp chăn cho con , rồi mới rời khỏi phòng. Hắn quay về phòng riêng của mình, ngồi vào bàn tiếp tục với đống công việc.
Điện thoại trong túi quần rung lên, Cố Tử Sâm số máy hiển thị trên màn hình, thật sự không muốn nghe máy.
Hắn cảm thấy phiền toái, từ chính mẹ ruột của mình! Cứ năm bữa nửa tháng, bà lại gọi điện thoại thúc giục Cố Tử Sâm đi xem mắt.
“Mẹ, đã trễ rồi mẹ gọi có chuyện gì gấp không?”
“Gấp chứ! Cố Tử Sâm, mẹ vừa tìm một ưng ý, ngày mai con đến nhà hàng dùng bữa tối với người ta đi.”
“Con bận lắm, không đi đâu.” Hắn thẳng thừng từ chối.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng thở dài không hài lòng. Phương Lan – mẹ của Cố Tử Sâm cũng phải bất lực trước đứa con trai cứng đầu này.
“Con xem mình năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Đến bao giờ con mới chịu kết hôn để mẹ yên lòng đây?”
Bao năm nay bà vẫn trăn trở về chuyện duyên của hắn. Dẫu bà đã cố gắng tìm người mai mối rất nhiều cho Cố Tử Sâm, mà mặt hắn cứ chai như đá, không hề rung với bất kỳ người nào, dù chỉ là một chút.
“Chuyện riêng của con, để tự mình con lo liệu . Bây giờ trễ rồi, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong, hắn liền tắt máy.
“Tử Sâm? Tử Sâm…”
Phương Lan giận run người, bây giờ Cố Tử Sâm còn dám ngắt ngang điện thoại của bà. Hắn ngày càng quá đáng, thật khiến bà thêm phiền lòng.
Kể từ sáu năm trước, sau khi Cố Tử Sâm ly hôn với vợ cũ thì hắn đã không còn niềm tin vào nữa rồi. Bản thân là một người mẹ, bà phải gì mới khuyên nhủ con trai mình đây?
Bạn thấy sao?