Bước Ra Khỏi Xiềng [...] – Chương 4

Chỉ trong 9 tháng, tôi đã mua biệt thự, lái Ferrari, dẫn con bước lên đỉnh cao cuộc sống.

Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, Bạch Bạch lại bắt đầu lo lắng.

“Nguyệt Nguyệt, sao em vẫn chưa ly hôn? Lỡ gia đình Hứa Minh biết em giàu thế này, liệu họ có tìm đến để đòi tiền không?”

“Nếu đòi thì em cũng không cho.” Tôi nắm chặt tay Bạch Bạch, kiên quyết : “Ly! Em đi ẽ đi tìm ta để ly hôn ngay bây giờ.”

Đúng lúc này tôi cũng nhận tin nhắn từ Hứa Minh.

“Ngay lập tức về để ly hôn, tôi đang đợi ở Cục Dân Chính rồi.”

Thám tử cho tôi biết căn nhà ở quê của Hứa Minh đã bị giải tỏa, bồi thường rất nhiều tiền.

Không ngạc nhiên khi Trương Tuyết chịu lấy một người như Hứa Minh với mức lương chỉ 10.000 mỗi tháng, hóa ra là vì ta có khoản tiền bồi thường giải tỏa.

Khi tôi đến cục dân chính, cả nhà Hứa Minh đều đã có mặt.

Hôm nay là thứ Hai, không ai đến thủ tục kết hôn.

Cả sảnh chỉ có gia đình Hứa Minh và nhân viên việc.

Nhân viên thấy tôi, mắt sáng lên: “Trời ơi, chị là Triệu Nguyệt phải không? Cuối cùng cũng gặp người nổi tiếng bằng xương bằng thịt, chị còn xinh hơn trên truyền hình, em thích chị lắm, cho em chụp ảnh chung không?”

Tôi mỉm : “Đương nhiên là .”

Giọng của ấy đã thu hút sự ý của gia đình Hứa Minh.

Em trai chồng ngồi trên lưng mẹ chồng: “Em thấy chị này trên điện thoại rồi, đồ ăn chị ấy ngon ghê.”

Tôi đứng một bên lạnh.

Trước đây tôi nấu cho cậu ta ăn, cậu ta hoặc không ăn, hoặc ăn rồi nôn ra. Bây giờ lại khen đồ ăn của tôi ngon sao?

Chụp ảnh xong với nhân viên, tôi từ từ bước về phía Hứa Minh.

Có lẽ dạo này ta sống thoải mái quá, nên béo ra trông thấy.

Hứa Minh xoa xoa tay, rồi gãi đầu, mặt đỏ như mông khỉ.

“Mỹ nhân gì thế này, có gì đẹp đâu.”

“Em… có muốn kết không, độc thân, có thời gian thì có thể trò chuyện.”

“Mỹ nhân, em đẹp quá…”

“Tôi là Triệu Nguyệt, tôi đến đây để ly hôn với .” Tôi cắt lời ta ngay.

Hứa Minh ngớ người, mất một lúc mới nhận ra tôi.

“Cô… là Triệu Nguyệt? Sao thay đổi thế này?” Giọng đầy vẻ không tin.

“Tôi kiếm chút tiền nên tự chăm chút cho mình.”

Mẹ chồng lập tức hỏi: “Một tháng kiếm bao nhiêu?”

“Nếu ít thì trăm triệu, nhiều hơn thì không đếm nổi đâu.”

Mẹ chồng há hốc mồm, mắt đảo qua đảo lại, rồi với tôi: “Con dâu à, về nhà thôi, hôm nay mẹ nấu gà kho cho con ăn.”

Buồn thật, lúc tôi mang thai thì ngày nào cũng chỉ cho tôi ăn khoai tây, giờ mới nghĩ đến cho tôi ăn gà.

“Bà không phải mẹ tôi, tôi đến đây hôm nay là để ly hôn với Hứa Minh.”

Hứa Minh lập tức tiếp lời: “Ôi trời, hôm nay quên mang giấy kết hôn rồi, hay là hôm khác ly hôn nhé?”

Tôi lắc đầu: “Hôm khác không bằng hôm nay, giờ về lấy đi, tôi sẽ chờ ở đây.”

Thấy tôi kiên quyết, Hứa Minh đành quay về nhà lấy.

Mẹ chồng cũng thay đổi sắc mặt, môi mím chặt, mắt tôi chằm chằm đầy khó chịu.

Khi Hứa Minh trở lại, ta đã thay bộ vest, thắt cà vạt đàng hoàng và mang theo một hộp mỹ phẩm.

12

Chỉ là dạo này ta béo ra, bụng bia lớn đến nỗi bộ vest như sắp bung ra.

Anh ta đặt hộp mỹ phẩm trước mặt tôi.

“Nguyệt Nguyệt, đây là món quà cho em, nhận đi.”

“Tôi không cần, giờ tôi không dùng loại này nữa rồi.”

Anh ta không giận, lại rút từ trong áo ra một chiếc nhẫn vàng.

“Mấy năm nay không mua cho em món trang sức nào tử tế, là sai.”

“Nhận chiếc nhẫn này nhé, chúng ta đừng ly hôn nữa, không?”

Tôi nhếch mép , một bộ mỹ phẩm, một chiếc nhẫn vàng mà muốn giữ chân tôi sao?

“Ly hôn là phải ly hôn, không cần bàn thêm.” Tôi kiên quyết.

Mẹ chồng lập tức lao lên, bà ta mở album ảnh và lớn tiếng với xung quanh các nhân viên: “Đây là ảnh lúc ta nặng 80kg, bây giờ trông thế này là đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi!”

“Cô chẳng xứng đáng với con trai tôi đâu!”

“Vừa béo vừa xấu, giờ không biết đang bám lấy đại gia nào rồi, có tiền là đòi ly hôn ngay.”

Bức ảnh là lúc tôi đang thay đồ thì bà ta chụp lén, trong ảnh tôi chỉ mặc nội y và quần short jean ngắn, mỡ bụng và đùi chảy xệ, khuôn mặt đầy tì vết.

Bà ta thường xuyên cầm ảnh này khoe với mấy người trong khu phố, con dâu mình đầu béo mắt lợn.

Mẹ chồng đăng ảnh lên mạng ngay tại chỗ, chỉ trong vài phút đã xôn xao lớn.

“Không thể nào! Nữ thần của tôi trước đây trông như thế này sao?”

“Mập quá, tôi có chút không chịu nổi, bỏ theo dõi luôn, sau này không xem nữa.”

Trong mười phút, tôi mất một vạn người theo dõi.

Mẹ chồng đứng bên cạnh đắc ý.

Tôi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Nửa tiếng sau, mẹ chồng bị cảnh sát đưa đi vì vi phạm quyền hình ảnh cá nhân của tôi.

Hứa Minh van xin tôi đừng truy cứu trách nhiệm của mẹ ta, bà ta chỉ là người phụ nữ nông thôn, không hiểu biết.

Tôi lạnh, không hiểu biết mà dám đăng ảnh của người khác lên mạng à?

Bà ta không phải không hiểu chuyện, mà là không coi tôi ra gì.

Trước đây bà sai tôi việc này việc kia, vì con mà tôi phải nhịn.

Giờ tôi chẳng cần phải nhịn nữa.

“Muốn tôi không truy cứu cũng , ly hôn, tài sản tôi tám phần, hai phần.”

Hứa Minh không đồng ý, em trai ta đứng một bên mắng ta bất hiếu, rằng ta tham tiền.

Anh ta vẫn không chịu.

Tôi lấy ra bằng chứng ta đến tiệm massage gọi và ngoại trong khi vẫn còn hôn nhân.

“Nếu tôi đưa những thứ này cho cảnh sát, sẽ…”

Hứa Minh lập tức đau lòng đồng ý: “Được, tám tô hai, chỉ cần đừng báo cảnh sát.”

Tôi hài lòng gật đầu.

Hứa Minh ngoại , nên việc ly hôn không cần thời gian chờ, rất nhanh tôi đã lấy giấy chứng nhận ly hôn.

13

Hình ảnh giảm cân của tôi lan truyền chóng mặt trên mạng, nhiều người tôi hút mỡ, mặt thẩm mỹ.

Tôi lập tức tung video ghi lại quá trình luyện tập giảm cân và đăng một video rửa mặt kỹ.

Kèm theo thích: Trước đây sống vì gia đình chồng, giờ chỉ sống vì bản thân và con .

Có người tìm video trước đây tôi bế con lang thang trên đường.

Tôi bình luận phía dưới: “Em chồng 10 tuổi đòi cưỡi lên người con 6 tuổi của tôi, tôi không đồng ý, nên bị đuổi ra ngoài.”

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, cũng đủ để bộc lộ nỗi đau và bất lực của tôi.

Cộng đồng mạng dần đổi chiều.

“Gia đình chồng của ấy thật không ra gì, vợ con mình cũng không cần.”

“Sống nhờ chồng vs tự lập.”

“Chị Nguyệt thật giỏi, tự kiếm tiền nuôi con.”

“Chị Nguyệt là nữ chính của sự nghiệp, cố lên cố lên!”

“Bà mẹ chồng này không phải người tốt, gì có ai lại đăng ảnh xấu của con dâu lên mạng.”

Tôi nhân cơ hội đó tung ra một video mới.

Chủ yếu kể về quá trình từ một bà nội trợ trở lại công việc của tôi.

Video này đã sự đồng cảm lớn từ cư dân mạng.

“Chủ bài viết chỉ có thể dám bước ra như thế này, thực sự rất dũng cảm. Chồng tôi ngày nào cũng nửa đêm mới về, cũng không đưa tiền, con còn nhỏ, tôi cũng là xa quê lấy chồng, thở dài, ly hôn rồi không biết đi đâu.”

“Mẹ tôi cũng là nội trợ, trước đây bà kiếm hơn mười triệu một tháng, vì tôi và em nên bà từ bỏ sự nghiệp, ba tôi đối xử với mẹ không tốt, thật thấy bất công cho mẹ, chính tôi và em đã khiến bà phải hy sinh.”

Khi tôi mất người theo dõi vì ảnh xấu, cũng có người bắt đầu theo dõi vì sự dũng cảm của tôi.

Tôi tăng hai mươi vạn người theo dõi, chỉ mất hai vạn, xem ra chiến dịch truyền thông lần này khá thành công.

14

Tôi lại lần lượt nhận lời mời tham gia các chương trình truyền hình thực tế.

Tôi chọn một chương trình phải ghi hình ở nước ngoài, kéo dài nửa tháng.

Trong thời gian quay, tôi còn thu hút một nhóm người hâm mộ nhỏ ở nước ngoài.

Sau khi ghi hình xong, tôi thu dọn đồ đạc về nước, và bất ngờ thấy em chồng và mẹ chồng trước cửa nhà.

Cả hai ăn mặc rách rưới, tay cầm nửa bao chai nhựa và vài hộp carton.

Bạch Bạch chắn trước mặt tôi: “Sao các người lại đến đây?”

Em chồng bật khóc: “Chị dâu, em nhớ chị.”

Nó lao đến định ôm tôi, may mà tôi kịp kéo Bạch Bạch tránh đi.

Em chồng ngã “bịch” xuống đất, tự mình đứng dậy mà không khóc.

Lưng mẹ chồng còng thêm.

“Con nhỏ Trương Tuyết đó, nó đã lấy hết tiền của chúng ta đem cho đàn ông khác, giờ chúng ta không có tiền nhà, chỉ có thể ngủ dưới cầu.”

Tôi lạnh lùng trả lời “Ờ.”

Chuyện này tôi đã biết từ trước, thám tử trước đó đã tìm ra Trương Tuyết có trai nghiện cờ bạc, nợ nần chục triệu, và ta phải đi bồ nhí để kiếm tiền trả nợ giúp hắn.

Kết hôn với Hứa Minh cũng chỉ vì chút tiền đền bù đất đai.

Xem ra là đạt rồi.

“Hứa Minh biết chuyện thì đánh người đàn ông đó một trận, bắt Trương Tuyết ở nhà việc, chỉ vài ngày thì ta hạ độc chết ấy rồi tự tử.”

Tôi nghe mà choáng váng, nghe có vẻ khó tin lại là sự thật.

“Ồ, các người đến tìm tôi gì?”

Mẹ chồng ngập ngừng một lúc, em chồng tranh lời: “Em và mẹ muốn ở nhờ chị dâu một thời gian.”

Tôi không suy nghĩ, đồng ý ngay.

Bạch Bạch ngạc nhiên tôi, tôi gửi chị ấy một ánh mắt yên tâm.

Tôi dẫn họ vào biệt thự: “Ở đây tôi không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, các người dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này đi, tôi mới để các người ở nhờ một thời gian.”

Biệt thự có tổng cộng năm tầng, chỉ với một người lớn và một đứa trẻ, ít nhất phải dọn cả đêm.

Em chồng nghe định chửi mắng, mẹ chồng kịp ngăn lại.

Bà ta bỗng trở nên dễ dãi.

“Yên tâm đi, chúng ta dọn ngay đây, đảm bảo sạch sẽ.”

“Trong phòng trên tầng ba có rất nhiều trang sức, vòng cổ giá trị lớn, nhớ đừng mất.” Tôi nhấn mạnh mấy từ cuối cùng.

Nói xong tôi quay đi.

Mẹ chồng lập tức dẫn em chồng bắt đầu dọn dẹp.

Họ việc suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi kiểm tra vệ sinh, hài lòng gật đầu.

“Rất sạch sẽ, các người có thể đi rồi.”

Mặt mẹ chồng đang tươi bỗng thay đổi.

“Triệu Duyệt, giỡn tôi đấy à? Biến chúng tôi thành kẻ phải không?”

Em chồng cũng nổi giận lôi đình: “Đồ tiện nhân vẫn là đồ tiện nhân, ngoài kia lạnh như thế mà cũng đuổi chúng tôi đi.”

“Các người biết ngoài kia lạnh sao? Nhưng trước đây cả nhà các người cứ đuổi tôi và các con ra ngoài mà không suy nghĩ, con tôi còn nhỏ, sức đề kháng kém, sốt cao mấy lần. Cuối cùng không chịu trả tiền khám, con tôi phải tự chống chọi.”

Tôi lười đôi co với họ, lập tức gọi bảo vệ đến kéo họ ra ngoài.

Khi bảo vệ kéo họ ra ngoài, họ vẫn còn lớn tiếng chửi bới.

Xác nhận họ đã ra khỏi biệt thự, tôi lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.

“Có người ăn cắp dây chuyền kim cương của tôi.”

Một tiếng sau, cảnh sát thông báo tôi đến đồn cảnh sát, rằng đã bắt kẻ trộm.

Tôi vừa bước vào thì thấy mẹ chồng và em chồng đang trừng mắt tôi đầy oán giận.

Tôi đưa cảnh sát xem bằng chứng từ camera giám sát biệt thự, giờ đây chứng cứ rõ ràng, dây chuyền cũng tìm thấy trên người họ, dây chuyền kim cương của tôi trị giá mười lăm vạn, đạt đến mức để lập án.

Tôi cầu lập án, mẹ chồng ra sức giải thích với cảnh sát, rằng tôi cố ý gài bẫy, dụ bà ta đi ăn trộm dây chuyền.

Cảnh sát không nhiều mà đưa mẹ chồng vào giam, em chồng chưa đủ mười sáu tuổi, không chịu trách nhiệm hình sự nên thả ra.

Xử lý xong chuyện này, tôi dẫn các con chuyển nhà, đến một thành phố khác sinh sống.

Ngày trước khi chuyển nhà, tôi đến nhà hàng của để ăn.

Tình cờ thấy em chồng đang lục thùng rác ngoài quán, cả người chúi vào đó, ngấu nghiến ăn thức ăn thừa bên trong.

Áo quần đầy dầu mỡ mà nó cũng không quan tâm.

Trước đây nó vốn có bệnh sạch sẽ rất nặng, chỉ cần áo quần có một chút bẩn là bắt tôi giặt đến mười mấy lần.

Tôi khẽ mỉm .

Từ nay về sau, cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ tràn ngập ánh sáng, không còn lún sâu vào bùn lầy, không thể thoát ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...