1
Những lời thì thầm trong phòng vẫn tiếp tục vang lên từng câu một.
“Hai người các cậu… nếu lúc trước chịu chuyện rõ với nhau thì có lẽ đã không lỡ mất mấy năm rồi.”
Chu Mặc ngước đôi mắt đỏ rực lên, hít sâu một hơi thuốc lá.
“Lúc đó còn trẻ, cả hai đều bốc đồng, không ai chịu nhún nhường. Bây giờ lại, có lẽ những hiểu lầm và tổn thương trong thanh xuân mới là thực tại của cuộc đời.”
Người thân Trình Tử Hòa gật đầu đồng ý:
“An Tình có thể vì cậu như , đúng là cậu rất sâu sắc. Nhưng đáng tiếc, hai người lại giải quyết hiểu lầm muộn một bước, ngay khi cậu vừa cầu hôn Thư Ý…”
Tôi đứng như hóa đá trong hành lang yên tĩnh, lòng lại buồn đến kỳ lạ.
Những lời này khiến tôi cảm giác như chính tôi là nguyên nhân cản trở cặp đôi này nối lại xưa.
Chu Mặc nhíu mày, khuôn mặt đẹp đẽ thường ngày cũng lộ ra vẻ phiền muộn.
“Dù sao thì, tôi và Thư Ý cũng có cảm với nhau suốt bốn năm qua. Đã hứa trước mặt mọi người sẽ cưới ấy, tôi sẽ không thất hứa.”
Trình Tử Hòa hỏi tiếp:
“Nhất định phải kết hôn sao?”
“Thư Ý khác với An Tình, ấy yếu đuối, bây giờ lại đang tôi nhất. Chia tay đột ngột ấy không chịu nổi. Thêm nữa, ấy rất coi trọng thể diện, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ sẽ ấy mất mặt.
Sau khi kết hôn, tôi sẽ dần dần xa lánh, để ấy từ từ rời xa tôi, rồi tìm cách để ấy tự nguyện đề nghị ly hôn.
Tôi và An Tình đã bàn bạc rồi, cách này sẽ ít tổn thương nhất cho ấy.”
“Vậy còn chuyện sau khi kết hôn của hai người thì sao…”
“Cậu chuyện đó à?”
Chu Mặc dập điếu thuốc.
“An Tình đã nhờ người giả một giấy chứng nhận sức khỏe, rằng trong một năm tới tôi không thể quan hệ.”
2
Mùa xuân rực rỡ, vạn vật đều tràn đầy sức sống.
Tôi bước đi dưới ánh nắng rực rỡ, trong lòng lại như chìm vào hố băng lạnh lẽo.
Tôi và Chu Mặc gặp nhau ở viện dưỡng lão của mẹ tôi, ấy theo đuổi tôi suốt một năm, và chúng tôi đã nhau bốn năm.
Đầu năm nay, ấy cuối cùng đã thăng tiến trong sự nghiệp, trở thành CEO với mức lương năm trăm vạn.
Ba tháng trước, trong đám cưới của người thân, ấy đã giành bó hoa cưới và quỳ gối cầu hôn tôi trước mặt mọi người.
Hòa vào tiếng reo hò của mọi người, tôi đã gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Lúc này, khi những gương mặt vui vẻ qua lại, tôi chợt thấy mình hoang mang. Tôi bất chợt nghi ngờ về sự thật của thế giới này.
Rõ ràng là những điều quen thuộc, những người quen thuộc, tại sao chỉ trong một thoáng…
Mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi!
3
Tôi ngồi một mình bên đường cho đến khi đèn đường bật sáng và âm thanh của phố phường dần tắt lịm.
Điện thoại reo, tôi vô hồn, rồi tim chợt thắt lại.
Khi đến bệnh viện, y tá vừa rút thiết bị cấp cứu ra. Cơ thể gầy gò của mẹ nằm đó, chăn đắp phẳng phiu không một chút nhô lên. Tôi lao tới ôm mẹ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Mẹ tôi nở một nụ gượng gạo trên gương mặt hốc hác của mình.
“Thư Ý, đừng sợ, mẹ sẽ cố gắng, mẹ còn chưa thực hiện tâm nguyện, chưa thấy con và Chu Mặc kết hôn, mẹ không thể yên lòng mà đi …”
Tôi vùi mặt vào chăn, khóc nức nở không thành tiếng.
Nửa tiếng sau, Chu Mặc đến nơi. Anh ấy cẩn thận hỏi thăm bác sĩ về hình bệnh của mẹ, rồi kiểm tra kỹ càng kim truyền dịch, sau đó ngồi bên cạnh giường, dịu dàng chuyện với mẹ tôi.
Thấy ấy, tâm trạng mẹ tôi tốt lên rất nhiều.
Năm xưa, khi Chu Mặc nguyện viên tại viện dưỡng lão, ấy đã kiên nhẫn và chu đáo với mẹ tôi như .
Khi đó, vẫn còn là một chàng trai trẻ có chút ngượng ngùng.
Các cụ già ở viện dưỡng lão, với đôi mắt từng trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đã nhận ra chúng tôi là một đôi, và cố gắng tác hợp cho chúng tôi.
Cả hai chúng tôi đều đỏ mặt, không dám nhau.
Sau đó, đã chặn tôi trong kho chứa đồ và nghiêm túc, hồi hộp hỏi tôi:
“Thư Ý, có thể theo đuổi em không?”
Thoáng cái, đó đã là chuyện của năm năm trước. Khi ấy, tôi vừa bước sang tuổi hai mươi lăm, là thanh xuân rực rỡ, là bông hoa đang nở rộ đẹp nhất.
Còn bây giờ, tôi đã ba mươi, đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn nhỏ.
“Thư Ý, chắc em đói rồi, ăn cái này đi.”
Một chiếc áo khoác choàng lên vai tôi. Chu Mặc đưa cho tôi một bát hoành thánh nóng hổi, trong ánh mắt đầy sự thương xót.
Tôi chằm chằm. Rõ ràng sự quan tâm trong mắt là thật, chiếc áo khoác ấm áp là thật, bát hoành thánh nóng hổi cũng là thật…
Nhưng, những gì tôi nghe thấy hôm nay… Cũng là sự thật.
4
An Tình là lớn lên cùng nhóm của Chu Mặc, thật ra tôi đã gặp ấy vài lần.
Cô ấy không phải là kiểu mỹ nữ điển hình, là một có chút khí chất mạnh mẽ, để tóc ngắn gọn gàng, lời và hành rất thẳng thắn, mang theo sự cuốn hút tự nhiên.
Tôi từng hỏi Chu Mặc:
“Người này của có cá tính nhỉ, sao trước đây em chưa gặp ấy?”
Khi đó, Chu Mặc phản ứng thế nào nhỉ?
Anh ta lạnh lùng và năng cay nghiệt, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
“Vài năm trước, đầu óc ta ngốc nghếch nên cưới xa, kết quả là chồng ngoại . Năm nay ly hôn rồi chạy về đây.”
Lúc đó, tôi còn trách ta:
“Con gặp phải chuyện như cũng chẳng dễ dàng gì, đừng những lời đó trước mặt ấy.”
Anh ta tôi với ánh mắt tối sầm và hừ nhẹ một tiếng.
Sau đó có một chuyện khác xảy ra mà tôi vẫn nhớ rõ.
Hôm đó, Trình Tử Hòa dọn vào nhà mới, mọi người rủ nhau đi quán bar để ăn mừng.
An Tình cũng đến, ban đầu ấy chỉ ngồi im lặng ở góc phòng, sau đó không hiểu sao mọi người bắt đầu ồn ào, kéo ấy uống rượu liên tục.
Cô ấy uống vài ly, rồi ôm bụng nhăn mặt đau dạ dày, không thể uống tiếp nữa.
Tối hôm đó, Chu Mặc, người vẫn luôn dịu dàng chăm sóc tôi, bỗng lên tiếng lạnh lùng:
“Xem ra không coi bọn này là cũ nữa à? Mới uống có chút rượu mà đã kiếm cớ.”
Tôi chưa từng thấy Chu Mặc như thế, nhẹ nhàng kéo áo ta để nhắc nhở, ta lại tức giận gạt mạnh tay tôi ra.
Tôi mất thăng bằng, va phải cạnh bàn, mu bàn tay ngay lập tức ửng đỏ. Anh ta hoàn toàn không để ý, chỉ lạnh lùng chằm chằm vào An Tình.
An Tình ngồi đó, mặt tái nhợt và vẻ mặt đầy xấu hổ. Mọi người xung quanh vội vàng xoa dịu, “thôi bỏ đi.” Nhưng Chu Mặc vẫn không buông tha:
“Muốn đi thì đi, muốn về thì về, đừng tưởng nhóm này dễ dãi như . Muốn quay lại thì phải có chút thành ý chứ?”
Trán An Tình trắng bệch và đổ mồ hôi, có thể thấy rõ là ấy thực sự rất khó chịu, sau khi nghe câu đó, bất ngờ đứng dậy, cầm lấy chai rượu trên bàn và ngửa cổ uống cạn.
Tôi để ý thấy Chu Mặc nắm chặt tay thành nắm , ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Hậu quả của chuyện đó là An Tình bị viêm dạ dày cấp tính, phải nằm viện một tuần.
Sau đó tôi kéo Chu Mặc đến bệnh viện thăm ấy, xin lỗi vì hành của ta.
An Tình dựa lưng vào giường, gương mặt nhợt nhạt, vẻ mặt bình thản lạnh lùng :
“Tôi không sao. Cảm ơn.”
Hôm đó, Chu Mặc cúi đầu suốt, không một lời.
Bạn thấy sao?