2.
Không khí trong thang máy trở nên vô cùng gượng gạo.
HR hẹn tôi đến tên là Hứa Du, bảo tôi gọi là chị Hứa.
Chị ấy nhận lấy CV từ tay tôi, lật qua loa vài trang rồi định chốt luôn.
“Cô Đào đúng không? Tôi thấy từng vận hành, có hứng thú thử vị trí vận hành ở công ty tôi không? Hoặc nếu có vị trí nào khác thấy phù hợp thì cứ . Mức lương khởi điểm là 12 triệu, từ 10 giờ sáng đến 6 giờ tối, nghỉ thứ Bảy Chủ Nhật, mỗi quý tăng 500 nghìn, sáu bảo hiểm hai quỹ, mỗi tháng còn có trợ cấp đi lại riêng 500 nghìn.”
“Được ạ.”
Não tôi chưa kịp xử lý hết thì miệng đã gật đầu cái rụp.
Thấy tôi dứt khoát như , hàng lông mày khẽ nhíu của chị Hứa cũng dần giãn ra, ánh mắt liếc nhanh về phía văn phòng bên phải.
“Khi nào có thể đi ?”
Tôi theo ánh mắt của chị ấy — văn phòng đó nằm ngay đối diện tôi, rèm kéo kín mít, không rõ bên trong có ai hay không, chắc là văn phòng của vị sếp lớn mà lễ tân từng nhắc đến.
“Ngày mai.”
“Vậy , sáng mai 10 giờ vào , tôi sẽ đợi ở tầng mười hai.”
Tối hôm đó, Sầm Thâm nhắn tôi phải thêm, không về, dặn tôi khóa cửa cẩn thận.
Tôi muốn ấn tượng tốt trong ngày đi đầu tiên, nên đến sớm mười phút.
Đúng lúc vừa tới tầng dưới thì gặp chị Hứa.
Chị ấy bưng ly cà phê, trông có vẻ không mấy hứng thú.
Đi bên cạnh chị là một mặc váy bút chì, dáng người bốc lửa, tóc xoăn sóng lớn, môi đỏ, trang điểm rất chỉn chu.
Cô ấy liếc tôi một cái, “Cô Đào Giang mà boss muốn tuyển là ta à?”
Chị Hứa hạ thấp giọng, “Chưa rõ. Hôm qua phỏng vấn xong boss không gì, vẻ mặt ông ấy thì chắc không phải.”
Cô nàng đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đã mà, gu thẩm mỹ của boss từ bao giờ lại tệ như .”
“Chắc ta cũng chẳng trụ bao lâu đâu. Thủ tục nhận việc cứ để từ từ rồi tính.”
Tôi siết chặt chiếc áo sơ mi bạc màu của mình.
m thầm tính toán trong đầu.
Một tháng 12 triệu, một ngày 545.5 nghìn, mười ngày là có hơn 5 triệu — đủ tiền học cho Tiểu Xuân rồi.
Cô nàng tóc xoăn đi lên tầng mười lăm, tôi thì theo sau chị Hứa.
Vào văn phòng, chị ấy sắp xếp cho tôi ngồi ở vị trí gần cửa ra vào.
Đến 9:59, người trong công ty lần lượt đi vào.
Ai đi ngang qua cũng đều tôi với ánh mắt tò mò thấy rõ.
Cô ngồi đối diện tôi mọi người gọi là Tiểu Sở, chắc là thực tập sinh, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt tròn tròn, lên là có lúm đồng tiền đáng .
Tính cách bé ấy hoạt bát, chưa đến hai tiếng đã thân thiết với tôi.
Cô ấy vòng qua màn hình máy tính, ghé sát lại: “Chị Đào Giang, chị có quen boss lớn không ?”
Tôi lắc đầu.
“Thế thì kỳ ghê. Em nghe chị Hà bên phòng nhân sự , sếp đặc biệt dặn bọn họ là khi lọc hồ sơ thì phải ý một cái tên – Đào Giang. Bất kể nộp vào vị trí nào cũng phải tải hồ sơ xuống đưa cho sếp xem.”
“Cơ mà sếp mình đúng là có mấy thói quen kỳ quặc thật. Rõ ràng đẹp trai hơn cả mấy nam minh tinh mà cứ sợ người ta mình già. Chị có để ý công ty mình không có thực tập sinh nam nào dưới 25 tuổi không? Toàn tuyển từ 25 tuổi trở lên đấy.”
Lông mày tôi giật nhẹ một cái.
“Lúc mới vào em không nghe ai nhắc đến chị Ninh, còn tưởng sếp là gay. Dạo này ảnh chịu đến công ty hơn một chút, chứ trước đây một tuần lắm thì lên ba lần, mỗi lần có nửa ngày, còn lại toàn ở phòng gym, sống kỷ luật hơn cả người mẫu nam.”
…
“Sếp mình tên gì ?”
“Hàn Dương chứ ai.”
…
Một tiếng sét giữa trời quang, chiếc “bánh từ trên trời rơi xuống” lập tức biến thành gạch đập thẳng vào đầu.
Tôi nuốt nước bọt.
Chộp lấy chiếc balo treo sau lưng ghế, bước nhanh về phía bàn của chị Hứa.
Kéo một nụ còn khó coi hơn khóc: “Xin lỗi chị Hứa, em thấy mình không đủ năng lực đảm nhận công việc bên chị. Em xin phép rút lui.”
“Chưa sao biết không ? Mấy công việc trước của em không phải cũng tốt đó sao?”
Một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng, xuyên thẳng qua xương sống tôi.
Là Hàn Dương .
Tôi quá quen thuộc rồi.
Giọng ta lạnh như chính con người ta .
Tôi đứng yên như tượng, không dám nhúc nhích.
Hàn Dương là người rất thù dai.
Hồi đó để tỏ ra mình ngầu, tôi nhắn tin chia tay rồi lập tức xóa , chặn liên lạc, dọn nhà luôn.
Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn chưa nuốt trôi cục tức đó.
Tôi cứng đờ quay người lại, cúi đầu chằm chằm vào đôi giày của ta, không dám ngẩng lên.
Giày vải trắng, kiểu rất trẻ trung.
“Hàn… Hàn tổng, em thua người ta cái gì cũng , chỉ có mỗi cái tự biết thân biết phận là nhỉnh hơn chút xíu.”
“Thật sao?”
Hàn Dương nhạt: “Quen em bao năm tôi sao không nhận ra cái đó nhỉ?”
“Bây giờ mấy ông già dễ bao nuôi hơn hả? Hay là dạng đương trong sáng không tốn tiền?”
Chị Hứa tròn xoe mắt.
Tôi chỉ muốn có cái lỗ nào dưới đất để chui xuống.
“Hàn tổng, em là người đàng hoàng.”
Hàn Dương khẽ : “Ồ.”
Sau đó lại : “Tôi không biết em ghét gặp tôi đến mức nào, em nên hiểu đây là một cơ hội.”
Tôi hiểu ta đang đến công việc.
Và đúng là Hàn Dương không sai.
Tôi không tốt nghiệp cấp ba, không phải vì tôi không muốn học.
Ngược lại, tôi học rất giỏi.
Bạn thấy sao?