1.
Tôi và cùng phòng tái sinh về ngày lựa chọn thuốc.
Người thần bí xòe bàn tay, chỉ vào hai viên thuốc, định giải thích: “Siêu năng lực của viên thuốc màu đỏ là…”
Giang Trúc Hinh cướp luôn viên thuốc màu xanh kia, nuốt xuống. Cô ta liếm khóe môi như trút gánh nặng.
“Tôi biết, viên thuốc màu đỏ có thể gia tăng thiện cảm của người khác giới với mình, viên thuốc màu xanh có thể đạt thời gian gấp đôi, chỉ có tác dụng với bản thân.”
Cô ta quay đầu về phía ta, đắc chí không thôi: “Dựa dẫm vào đàn ông kiểu gì cũng có ngày bị ruồng bỏ, thời gian giành lại thuộc về riêng mình. Cậu có đúng không, Thẩm Như Đường?”
Kiếp trước, lúc tôi và Giang Trúc Hinh cùng nhau lựa chọn viên thuốc, ta giành trước, chọn viên thuốc màu đỏ kia.
Chẳng mấy chốc, ta đã kéo thiện cảm của người khác giới với mình lên mức cao nhất, thu hút một đống con trai liếm theo đuổi.
Có người bài giúp ta, có người mua hoa, đồ ăn vặt tặng ta; có người bài tập giúp ta; có người tặng luôn nhà, xe và hàng loạt món quà xa xỉ.
Cuối cùng, ta lựa chọn kết hôn với một cậu ấm nhà giàu nhất trong đám học, coi ta thành bàn đạp để tiếp với những người đàn ông khác giàu có hơn.
Sau ba lần ly hôn dù với xuất phát điểm bình thường ta đã thành công gả mình vào gia đình thượng lưu, trở thành hiện tượng chấn một thời.
Còn tôi nuốt viên thuốc màu xanh kia, đạt siêu năng lực gấp đôi thời gian.
Tôi không quá thông minh, đành phải dành nhiều thời gian hơn vùi đầu học tập, học tới tận nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Sử dụng thời gian gấp đôi người khác nghiên cứu khắc khổ, tôi miễn cưỡng trở thành “thiên tài”, giảng viên hướng dẫn giới thiệu vào tại công ty khoa học công nghệ đứng đầu. Tiếp theo, nhờ vào thời gian việc gấp đôi, xử lý giúp công ty vô số bài toán khó về công nghệ, tôi thăng chức thành giám đốc công nghệ.
Mười năm sau, siêu năng lực hết tác dụng.
Tôi đã tích lũy đủ thành tựu và tiền tài, danh lợi đều có, không cần phải tốn thời gian liều mạng nỗ lực thêm.
Chồng Giang Trúc Hinh thì lập tức mất sạch hứng thú với ta, ném cho ta một tờ thỏa thuận ly hôn.
Mẹ chồng sớm đã ngứa mắt với ta, bà ta vận dụng tuyệt chiêu, không chia cho ta một đồng xu cắc bạc nào, đuổi ta tay trắng rời nhà.
Cô ta phu nhân nhà giàu mười năm, đã mất đi năng lực tự nuôi sống mình từ lâu, đành phải nhân viên dọn vệ sinh ở khách sạn.
Trong buổi họp lớp, tôi và Giang Trúc Hinh gặp lại nhau.
Cô ta bị cuộc sống hành hạ đến mình đầy hờn oán, cố gắng giả vờ mình có tiền lại bị người ta vạch trần, thẹn quá hóa giận, cứ thế ghim hận người đang nổi trội xuất sắc là tôi.
“Nếu lúc trước tôi chọn viên thuốc màu xanh kia…”
Cô ta vờ mời rượu, cầm dao gọt hoa quả đâm thẳng vào tim tôi.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe tiếng ta hằn học mắng: “Thẩm Như Đường, chính mày đã cướp mất cuộc đời tao!”
2.
Tôi ngó lơ Giang Trúc Hinh, cầm viên thuốc màu đỏ kia lên rồi nuốt xuống.
“Thời gian trải nghiệm siêu năng lực là mười năm. Chúc hai người may mắn.”
Người thần bí khom lưng chào rồi bốc hơi giữa không trung. Tôi và Giang Trúc Hinh một lần nữa quay về ký túc xá.
Hai cùng phòng khác có tiết nên không có ở đây, chỉ còn chúng tôi tại phòng ngủ.
“Chẳng phải chỉ là dùng thời gian dài gấp đôi để học hành thôi sao? Thẩm Như Đường, tôi thông minh hơn cậu.”
Kiếp trước, Giang Trúc Hinh đã nghiên cứu kỹ lưỡng tin tức truyền thông đưa tin về tôi, nắm vững như lòng bàn tay quá trình tôi bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Kiếp này, ta dự định mô phỏng theo, tái tạo thành công của ta.
Cô ta rất tự tin.
Chỉ xét riêng trí thông minh thì đúng là ta thông minh hơn tôi một chút thật.
Tôi khẽ, không cãi lại.
Giang Trúc Hinh muốn học hành gian khổ thì cứ để ta chịu khổ thôi.
Cô ta đâu biết rằng kiếp trước, ngay từ đầu, viên thuốc tôi muốn chính là viên thuốc màu đỏ kia.
Thứ đổi từ độ thiện cảm của người khác giới đâu chỉ có , mà còn cả tài nguyên cùng với lợi ích.
Kiếp trước, Giang Trúc Hinh cũng hiểu điều này, tiếc thay ta đần quá.
Cô ta liên tục kiếm tìm những người khác giới giàu có sang trọng hơn, sau đó dựa dẫm vào bọn họ, người vợ kiều ai cũng hâm mộ, song chưa từng tính toán cho chuyện lâu dài, không nghĩ tới việc nắm gọn tài nguyên cùng lợi ích trong tay.
Sống lại một đời, ta vẫn chẳng rõ nguyên lý này.
3.
Kỳ I năm 3 Đại học, sắp đến kỳ thi cuối kỳ.
Bạn cùng phòng đều tranh thủ thời gian để ôn tập.
Chỉ mình Giang Trúc Hinh vui vẻ ung dung, bởi ta có thời gian gấp đôi để tiêu xài.
Tôi thì buộc phải nâng cao hiệu suất.
Buổi tối, tôi lên kế hoạch một lượt trong đầu, sáng sớm hôm sau lập tức rời giường đến thư viện ôn tập.
Tôi đã quên gần ráo những kiến thức thời đại học ở kiếp trước, thành thử hơi tốn sức trong việc nhặt lại chúng.
Để đẩy nhanh tốc độ, tôi vận dụng siêu năng lực của mình, tăng thêm chút thiện cảm của học sinh xuất sắc có điểm cao nhất lớp tôi.
Thực ra có thể kiểm soát ngưỡng tăng độ thiện cảm của người khác giới.
Kiếp trước, Giang Trúc Hinh luôn kéo độ thiện cảm lên mức cao nhất, hưởng thụ sự say đắm cùng theo đuổi của người khác giới với mình.
Nhưng tôi chỉ cần một chút thôi.
Vừa đủ cho tôi không thân thiết với cậu học sinh giỏi kia quá, chỉ để cậu ấy đồng ý trích ra một tiếng thời gian nghỉ trưa hướng dẫn tôi xử lý các gúc mắc gặp phải hồi sáng lúc ôn tập là .
Một người cùng phòng khác là Lý Doanh cờ bắt gặp cảnh tượng tôi học nhóm với cậu học sinh giỏi.
Cô ấy chụp ảnh gửi vào nhóm chat ký túc xá, tag tên tôi kèm icon đầu chó.
“Khai thật đi Như Đường, ôm đùi hay là có gì ấy rồi?”
Bạn cùng phòng thứ ba của tôi là Lưu Nguyệt Nguyệt cũng gửi một icon đầu chó theo.
Tôi chưa kịp trả lời, Giang Trúc Hinh đã bắt đầu những lời quái gở:
“Ồ, đã cập bến học sinh giỏi rồi, thế mượn luôn vở ghi của trai tốt về chia sẻ cho chúng mình xíu không?”
Kiếp trước, chàng học sinh giỏi này cũng là một trong số những kẻ liếm Giang Trúc Hinh. Anh chàng ấy đã giúp ta tất cả bài tập.
Không tìm nam sinh thi hộ, Giang Trúc Hinh đành phải tạm thời ôn nhồi, nước đến chân mới nhảy.
Lý Doanh cũng từng nghĩ tới việc mượn vở ghi của chàng học sinh giỏi, lại bị chàng học sinh giỏi đã qua sự tẩy não sâu sắc vô cùng của Giang Trúc Hinh trả lời: “Mình chỉ cho mình Trúc Hinh xem vở ghi thôi.”
Lý Doanh tức đến thầm mắng bọn họ là cặp mèo mả gà đồng suốt ba ngày ba đêm.
Mối quan hệ tốt đẹp giữa Lý Doanh và Giang Trúc Hinh cũng tan vỡ từ đó.
Về sau, tôi chia sẻ vở ghi của mình cho bọn họ. Hai ấy cũng bổ sung giúp tôi rất nhiều nội dung quan trọng.
Trên thực tế, ngoài Giang Trúc Hinh, mối quan hệ cùng phòng của chúng tôi không tệ, sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn liên lạc với nhau.
Giang Trúc Hinh muốn khơi mào cuộc chiến trong nhóm chat, tôi lại chẳng quan tâm, gửi bản ghi chép của mình.
“Mình không có vở ghi của cậu ấy, mọi người xem tạm vở ghi của mình nhé.”
Lý Doanh và Lưu Nguyệt Nguyệt đều ngỏ ý biết ơn. Giang Trúc Hinh lại rất khó chịu: “Đã thân thiết đến rồi, ai tin nổi việc cậu không có vở ghi. Với lại, xem vở ghi của cậu có ích lợi chi?”
Tôi phản pháo chẳng chút khách sáo: “Vô ích thì cậu đừng xem là .”
Giang Trúc Hinh khẩy: “Không xem thì không xem. Cứ tưởng mình là học sinh xuất sắc không bằng.”
4.
Sau khi tái sinh, Giang Trúc Hinh tích tụ cảm trong lòng, muốn chứng minh ta giỏi hơn tôi.
Thành tích của chúng tôi vốn xấp xỉ nhau. Đạt siêu năng lực rồi, tôi càng khắc khổ hơn, nỗ lực giành về hạng nhất khóa, đồng thời nhận tư cách trở thành nghiên cứu sinh thạc sĩ.
Đây là khởi nguồn thành công của tôi kiếp trước.
Giang Trúc Hinh thì học cách không mà hưởng, chí hướng không đặt tại đây nên chỉ thi điểm thấp đủ qua.
Lần này, ta có thời gian dài gấp đôi, quyết tâm nỗ lực học hành, ít nhất phải vượt tôi ở mục GPA.
Thế , Giang Trúc Hinh đã ngừng nỗ lực mười năm nay, quên sạch cách nỗ lực. Cô ta mở gấp đôi thời gian, lúc thì lướt điện thoại, lúc thì ăn quà vặt.
Kỳ thi đã sát nút, cuối cùng ta cũng bối rối, điên cuồng học suốt mấy ngày.
Có lẽ do thời gian gấp đôi đem đến cho ta sự tự tin.
Trước khi tiến vào trường thi, Giang Trúc Hinh liếc tôi khinh thường: “Đàn ông không giúp cậu thi qua môn đâu Thẩm Như Đường.”
Trong đầu óc tôi chỉ có những chuyện quan trọng hơn, coi lời ta như gió thoảng qua tai.
Cô ta thích khịa thì cứ khịa thôi, dẫu sao cũng chẳng ồn đến tôi.
Trước kỳ nghỉ đông, ban cán sự lớp gửi thành tích thi cuối kỳ vào nhóm chat.
Quả nhiên, thành tích thi của Giang Trúc Hinh không tệ.
“Chà, Thẩm Như Đường, ngày ngày đi sớm về trễ, học sinh giỏi cầm tay chỉ dạy mà chỉ đạt đủ ngưỡng tiêu chuẩn thôi à.”
Cô ta càng thêm chắc chắn rằng thành công kiếp trước của tôi đều xuất phát từ siêu năng lực gấp đôi thời gian.
Tôi lơ đẹp ta, điểm thi đã nằm trong dự đoán của tôi.
Do hàng ngày tôi chỉ học vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối thì tập trung hết vào công cuộc nghiên cứu thị trường.
Tôi tìm học sinh giỏi nhờ dạy chỉ để bảo đảm mình thi đạt tiêu chuẩn, tốt nghiệp suôn sẻ.
Sau khi tái sinh, tại khoảnh khắc nuốt viên thuốc màu đỏ kia xuống, tôi đã từ bỏ con đường nỗ lực tích điểm.
Vốn đã không có tài năng bẩm sinh, tội gì phải một lòng vùi đầu vào học tập?
Con người phải học cách phát huy điểm mạnh, hạn chế điểm yếu. Điểm mạnh nhất của tôi chính là có thể tăng độ thiện cảm của người khác với mình.
Một chút độ thiện cảm thôi cũng đủ giúp tôi giành rất nhiều tài nguyên kiếp trước không tiếp .
Tôi quyết định bắt đầu khởi nghiệp.
5.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, tôi trao trọn thể xác và tinh thần của mình vào sự nghiệp.
Buổi sáng, tôi hẹn chủ tịch hội sinh viên đánh cầu lông.
Buổi trưa, tôi đi ăn cùng cậu em khóa dưới khoa Mỹ Thuật.
Buổi chiều, tôi gõ code cùng đàn khoa IT tại quán cafe.
Buổi tối, tôi đến quán bar hòa chung không khí với hội cậu ấm chiêu ngoài trường.
Trường học chỉ lớn chừng đó. Tôi bị Giang Trúc Hinh bắt gặp vài lần.
Cô ta chắc mẩm tôi giống với ta kiếp trước, muốn nịnh bợ đàn ông để thăng hạng.
Lúc về ký túc xá, ta luôn phải khịa tôi vài câu: “Thẩm Như Đường, tôi thấy khiếu chọn đàn ông của cậu không ổn đâu. Cậu toàn chọn mấy con hàng tôi mà ngứa mắt.”
Kiếp trước, tiêu chuẩn chọn đàn ông của Giang Trúc Hinh chỉ có hai: Đẹp trai hoặc giàu.
À, còn cậu học sinh giỏi bị coi là công cụ lợi dụng.
Tôi lạnh nhạt liếc qua tài liệu học tập ta bày đầy trên bàn.
Thi xong, lực học của Giang Trúc Hinh giảm đi.
Ngày nào ta cũng ồn đòi đến thư viện, kết quả lại luôn ngủ tới chiều mới rời giường, vừa ăn vừa xem phim, đến tối thì giả vờ giả vịt lấy sách ra ngó mấy bận.
Kiếp trước, vào thời gian này, tôi đã liên hệ với thầy xong, chuẩn bị vào tổ thí nghiệm.
“Giang Trúc Hinh, thời gian dư dả, cậu có thể ăn thêm ít cơm để thông minh hơn chút.”
“Thẩm Như Đường!” Mặt Giang Trúc Hinh đỏ bừng, như rít lên.
Tôi mặc kệ ta, ngoảnh sang hỏi Lưu Nguyệt Nguyệt vừa sấy tóc xong: “Nguyệt Nguyệt, có phải cậu quen một đàn khoa IT rất giỏi không? Có thể giới thiệu cho mình chứ? Mình có việc muốn nhờ ấy giúp.”
“Ồ, cậu Triệu Minh Huy sao? Ok, để mình báo trước với ấy một tiếng.”
Lưu Nguyệt Nguyệt vừa rút điện thoại ra, Giang Trúc Hinh đã tới móc mỉa:
“Chẳng phải cậu thầm Triệu Minh Huy sao Nguyệt Nguyệt? Giới thiệu cho Thẩm Như Đường, không sợ cậu ta đào góc tường nhà cậu à?”
Bị vạch trần tâm tư trước mặt bao người, gương mặt trắng nõn của Lưu Nguyệt Nguyệt ửng đỏ, khó xử chúng tôi.
Tôi không quan tâm đến Giang Trúc Hinh là vì không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình lên hạng người này.
Nhưng ta cản bước sự nghiệp của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.
Tôi cầm lấy cốc nước, hắt thẳng vào gương mặt xinh xắn kia của Giang Trúc Hinh: “Cậu có thể tẩy lại bộ não dâm dục của mình không?”
Cô ta trợn tròn mắt, sững sờ vài giây rồi mới hồi hồn, vươn móng vuốt lao về phía tôi, lại vấp phải chân bàn, ngã xuống cái ‘uỵch’.
6.
Đêm đó với khuôn mặt sũng nước, Giang Trúc Hinh gọi cháy máy đánh thức thầy giáo cố vấn phân xử cho ta.
Cô ta xoa đầu gối tím bầm, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương: “Thầy ơi, Thẩm Như Đường bắt nạt em ở ký túc xá. Cậu ta cố hắt nước vào em, còn đẩy em ngã. Thầy xem, ngã thành nông nỗi này rồi.”
Kiếp trước, Giang Trúc Hinh có quan hệ thân thiết với giảng viên cố vấn, trong danh sách bình chọn khen thưởng lớp gửi cho học viện luôn không thiếu tên ta, kéo theo vô số lời phê bình đánh giá.
Bạn thấy sao?