Tôi lạnh.
Chiến thắng sao?
Tôi không hiểu.
Là phụ nữ với nhau, tại sao Kỷ Tình lại hận tôi đến mức này?
Nghĩ kỹ lại, Kỷ Tình cũng thật đáng thương.
Vừa chịu tổn về thể xác, vừa không biết chừng lại còn bị Bạch Cẩn Xuyên thao túng tâm lý (PUA).
Tôi chỉ nhắn lại cho ta một từ:
“Nhàm chán.”
Rồi dành cho ta cùng một kết cục như Bạch Cẩn Xuyên—chặn và xóa.
Thời gian trôi nhanh thật.
Tôi cùng bố mẹ đón Tết Nguyên Đán ở Đức.
Vào đêm giao thừa, lúc cả nhà đang quây quần, bảo vệ biệt thự gọi điện vào nhà.
Có một người đàn ông gốc Hoa đứng ngoài cổng, đích danh muốn tìm tôi.
Không cần đoán cũng biết, Bạch Cẩn Xuyên đã tìm đến tận đây.
Tôi không biết ta cách nào để tra ra địa chỉ của tôi.
Anh trai muốn đi cùng tôi.
Nhưng tôi từ chối.
Có những chuyện, phải gặp trực tiếp mới giải quyết dứt khoát .
Khi tôi bước ra cửa, Bạch Cẩn Xuyên lập tức quỳ xuống.
Tôi người đàn ông trước mặt.
Thật khó để liên hệ ta bây giờ với hình ảnh trong quá khứ.
Giờ đây, ta trông chẳng khác gì một kẻ vô gia cư.
Tiều tụy.
Bẩn thỉu.
“Thư Vọng! Anh xin em, cho thêm một cơ hội không?”
“Anh không thể sống thiếu em. Anh đã mất việc, đã mất đi cầu lông—thứ mà nhất. Anh không thể mất em thêm nữa!”
“Thư Vọng, em đừng tàn nhẫn như . Em từng , em sẽ cả đời mà…”
Anh ta khóc.
Khóc lóc níu lấy ống quần tôi, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Tôi không thèm để tâm, một cước đạp ta ra xa.
Tôi xuống ta, chậm rãi từng chữ:
“Bạch Cẩn Xuyên.”
“Nhưng tôi bây giờ sống rất tốt.”
“Không có , thế giới của tôi vui vẻ hơn rất nhiều.”
“Còn những lời hứa trước kia, là thất hứa trước. Tôi chỉ đang học theo mà thôi.”
“Anh không phải tôi sao? Vậy sao Kỷ Tình cũng có mặt ở đây?”
Nghe , Bạch Cẩn Xuyên hoảng hốt ngẩng đầu, theo ánh mắt tôi.
Sau lưng ta—
Kỷ Tình đứng đó.
Hôm nay thật náo nhiệt.
10.
Mặt Bạch Cẩn Xuyên lập tức đỏ bừng vì tức giận.
“Cô tới đây gì? Ai với tôi ở đây?!”
Kỷ Tình chạy tới ôm chặt lấy Bạch Cẩn Xuyên, khóc nức nở.
Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt màn kịch trước mặt.
“Có chuyện thì , không có thì cút đi.”
“Bạch Cẩn Xuyên, tôi không có kiên nhẫn đâu.”
Tôi nhướng mày, chán ghét lên tiếng.
Kỷ Tình ngẩng đầu, trừng mắt tôi, hét lên:
“Hạ Thư Vọng! Anh ấy đã tìm em suốt bao lâu nay, vì em mà từ bỏ cả sự nghiệp!”
“Anh ấy khó khăn lắm mới tìm em, mà em lại đối xử với ấy như sao?”
Tôi nghe xong, không nhịn mà bật .
Cô ta bực bội hỏi tôi cái gì.
Tôi đáp:
“Tôi vì thật đáng thương.”
“Buồn quá đi mất. Thế nào? Không có tôi, Bạch Cẩn Xuyên—thiên tài cầu lông—đến cả vợt cũng không cầm nổi à?”
“Hay là, vì không còn người phụ nữ nào mở đường bằng tiền cho ta nữa, nên đồng đội không cần ta, huấn luyện viên cũng vứt bỏ ta?”
“Trước khi chuyện, ơn não một chút.”
“Trong suốt năm năm nhau, lần nào ra ngoài tôi cũng là người trả tiền. Biết đâu tiền hai người khách sạn cũng là tiền của tôi đấy.”
“Cô còn mặt mũi hỏi tôi tại sao đối xử với ta như ?”
Tôi quay sang Bạch Cẩn Xuyên.
“Anh tự hỏi lại lương tâm mình xem, suốt bao năm qua tôi đã đối xử với thế nào!”
Bạch Cẩn Xuyên và Kỷ Tình đều không lời nào.
Ha.
Xa xôi tìm đến tận đây, chỉ để bị sỉ nhục một trận.
Nhưng tôi lại thấy thoải mái lạ thường.
Nỗi ấm ức trong lòng tôi—cuối cùng cũng tiêu tan.
Lúc hai người họ dìu nhau rời đi, tôi vẫn không quên bồi thêm một câu:
“Sao? Mới bị vài câu đã chịu không nổi?”
“Bạch Cẩn Xuyên, dắt nhân nhỏ bé của , biến càng xa càng tốt.”
“Biến khỏi thế giới của tôi, mãi mãi.”
Anh ta không phản kháng, chỉ gật đầu chấp nhận.
Nhưng nửa năm sau, nơi tôi việc vẫn liên tục xuất hiện những điều kỳ lạ.
Thỉnh thoảng là một thanh socola.
Thỉnh thoảng là một cặp vé máy bay đến nơi có tuyết rơi.
Thỉnh thoảng là một bó hoa thật lớn.
Tôi không cần.
Mỗi lần nhận , tôi đều để nhân viên giao hàng trả lại nơi xuất phát.
Đứa bé mất rồi mới nhớ đến chuyện cha, còn tưởng tôi vẫn là sinh viên non nớt đôi mươi chắc?
Hai năm trôi qua công ty quyết định mở một chi nhánh tại Trung Quốc, cần một người quản lý tổng thể.
Giám đốc đề cử tôi lên cấp trên.
Tôi vui mừng hết sức.
Ở Đức hai năm, cũng đến lúc quay về hít thở bầu không khí trong nước rồi.
Tôi báo tin thăng chức cho bố mẹ, họ đều ủng hộ tôi trở về.
Điều duy nhất khiến họ lo lắng, chỉ có mối giống như ngồi tù của tôi trước đây.
Tôi trấn an họ, cam đoan sẽ báo bình an mỗi ngày.
Sau khi về nước, dưới sự điều hành của tôi, công ty đã trải qua nhiều vòng gọi vốn.
Chẳng bao lâu nữa, công ty sẽ lên sàn chứng khoán.
Lúc này, một công ty thể thao tìm đến tôi, muốn tôi thiết kế một poster quảng bá.
Nội dung cụ thể cần thảo luận trực tiếp.
Chúng tôi hẹn gặp vào ba giờ rưỡi chiều hôm sau.
Đến giờ hẹn, tôi đến đúng giờ.
Không ngờ lần gặp lại Bạch Cẩn Xuyên lại là trong hoàn cảnh như thế này.
Tôi nhân viên công ty cung kính vây quanh, hộ tống lên thang máy.
Ngay tại cửa thang máy—
Bạch Cẩn Xuyên đứng đó, tay cầm cây lau nhà.
Anh ta trố mắt tôi.
Tôi cũng lại ta, không gì.
Cuối cùng, chính ta là người lên tiếng trước.
“Lâu quá không gặp, Thư Vọng.”
Tôi tháo kính râm xuống, quan sát ta thật kỹ.
Anh ta khó chịu rõ rệt, tay nắm chặt cây lau nhà, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
“Ừ, lâu không gặp thật.”
Lãnh đạo công ty thể thao hai chúng tôi, tò mò hỏi:
“Hai người quen nhau sao?”
Tôi nhạt, nhẹ tênh:
“Một người quen cũ thôi, không đáng nhắc đến.”
Nói xong, tôi bước thẳng vào thang máy trước.
Trong thang máy chỉ còn tôi và người phụ trách dự án, Lý Trác Tu.
Cả hai đều coi chuyện vừa rồi như một đoạn nhạc nền vụn vặt, tiếp tục trao đổi về dự án.
Cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ.
Tôi chỉ đưa ra một cầu:
“Thiết kế tôi ra, không chỉnh sửa. Đó sẽ là phương án cuối cùng.”
Lý Trác Tu đồng ý ngay lập tức, còn cam kết chi trả đầy đủ không thiếu một xu.
Anh ta :
“Tôi còn tưởng sẽ cầu sa thải Bạch Cẩn Xuyên đấy.”
Tôi chỉ nhếch môi , không trả lời.
Sau khi ký hợp đồng xong, tôi lại gặp Bạch Cẩn Xuyên ở sảnh công ty.
Anh ta đứng đó, chờ tôi.
“Anh có chuyện muốn với em, có thể trò chuyện một chút không?”
Tôi suy nghĩ một chút.
Thật ra chẳng có gì để nữa.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đồng ý.
Chúng tôi tìm một quán cà phê gần đó.
Tôi chậm rãi nhâm nhi ly cà phê thích, từ đầu đến cuối không hề mở lời.
Mãi đến khi gần uống xong, tôi mới nhận ra—
Bạch Cẩn Xuyên đã khóc từ bao giờ.
Tôi không thể phân biệt đó là hối hận hay thứ gì khác.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Giả tạo.
Anh ta mở miệng xin lỗi.
“Anh đã nợ em quá nhiều.
“Anh chỉ có lỗi với hai người trên đời này, một là em, hai là con của chúng ta…”
Tôi không muốn nghe, lập tức ngắt lời:
“Đừng về chuyện đó nữa.”
“Nếu chỉ để xin lỗi, thì dừng tại đây.”
11.
Bạch Cẩn Xuyên lắc đầu, giọng khẩn cầu:
“Anh không dám mong em tha thứ.”
“Anh chỉ hy vọng em có thể cho một cơ hội để bù đắp.”
Tôi bật .
“Bù đắp bằng cái gì? Bằng mạng sống của ?”
“Hay bằng tiền?”
Tôi lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê, khẽ chậc lưỡi.
“À không đúng, bây giờ cũng chẳng có tiền nữa.”
“Nếu không thì gì có chuyện lành lặn, tay chân đầy đủ, mà lại phải tranh giành việc với nhân viên dọn vệ sinh?”
Mặt Bạch Cẩn Xuyên lúc đỏ lúc trắng.
Tôi có thể cảm nhận , nếu có thể biến mất ngay lúc này, ta nhất định sẽ chạy trốn.
Nhưng trước khi ta có thể —
“Tôi xem xem là con hồ ly tinh nào dám quyến rũ đàn ông của tôi!”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên, ngay khi cửa quán bị đẩy mạnh.
Là Kỷ Tình.
Cô ta mập lên trông thấy, da dẻ hồng hào, rõ ràng nuôi rất tốt.
Bước vào quán, thấy tôi, ta lập tức sững sờ.
Nhưng chỉ một giây sau, ta tiếp tục “diễn.”
Cô ta lao thẳng về phía tôi, định giật tóc tôi.
Nhưng lần này, Bạch Cẩn Xuyên nhanh hơn một bước.
Anh ta lập tức giữ chặt lấy Kỷ Tình.
Kỷ Tình thấy lập tức giở trò, gào khóc ầm ĩ.
“Trời đất ơi! Công lý ở đâu chứ—!”
“Cái con hồ ly tinh này quyến rũ chồng tôi, thế mà chồng tôi lại còn bênh vực ta!”
“Mọi người ơi, hãy chứng cho tôi!”
Cô ta diễn cảnh bi thương quá đạt.
Nếu không phải tôi là người trong cuộc, có lẽ tôi đã thực sự bị tài diễn xuất của ta cho cảm .
Tôi hiểu rất rõ Bạch Cẩn Xuyên.
Ngay từ khi còn quen nhau, tôi đã biết ta rất sĩ diện.
Vì để bảo toàn cái lòng tự tôn nhỏ nhoi đáng thương đó, dù thế nào ta cũng sẽ kéo Kỷ Tình về nhà.
Nhưng vấn đề là…
Khách trong quán đã bắt đầu giơ điện thoại lên quay phim.
Có người nhận ra—
“Khoan đã! Đây chẳng phải là rể trong vụ dâu bỏ trốn hai năm trước sao?”
“Còn ta, chính là kẻ thứ ba giật chồng người khác!”
Một giây sau, cả quán cà phê xôn xao.
Nhân viên phục vụ buộc phải mời chúng tôi ra ngoài.
Thật ra, đây là chuyện riêng của họ, tôi cũng không định chen vào.
Nhưng tôi vừa đi, Kỷ Tình cũng lẽo đẽo theo sau.
Ra đến bên ngoài, Bạch Cẩn Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nữa—
“Bốp!”
Anh ta tát Kỷ Tình một cái.
Khí lạnh tràn ngập không gian.
Chính tôi còn cảm giác một nửa gương mặt mình cũng tê rần.
Đúng là bạo lực gia đình, chỉ có Kỷ Tình mới mê nổi.
Bị đánh như mà vẫn không chịu buông tha, chắc đây là đích thực rồi.
Tôi định rời đi, Kỷ Tình đột nhiên níu chặt tay tôi, nghiến răng gằn từng chữ:
“Đều là tại ! Tại đã hủy hoại tất cả của tôi!”
“Tại sao còn quay về? Nếu không có , tôi và A Xuyên vẫn đang rất hạnh phúc!”
Tôi ta, rồi quay sang với Bạch Cẩn Xuyên:
“Đã cưới về rồi thì lo mà giữ cho chặt.”
“Đừng để ta ngày nào cũng như mắc bệnh hoang tưởng.”
16.
Tối hôm đó, tôi về nhà.
Tự nấu chút đồ ăn đơn giản, sau đó mở máy xử lý đống công việc tồn đọng.
Sau khi hoàn thành, tôi lại ngồi trước tài liệu mà Lý Trác Tu gửi, phác thảo một vài phương án thiết kế.
Hợp tác với Lý Trác Tu diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Đến ngày bàn giao sản phẩm, tôi đến công ty để ký hợp đồng cuối cùng.
Ngay lúc đó, ta đột nhiên với tôi:
“Bạch Cẩn Xuyên chết rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Sao đột ngột ?”
Anh ta kể lại—
“Người vợ kia của ta phát điên.
Cô ta luôn nghĩ rằng ta muốn mình.
Nửa đêm ta còn gào thét, rằng ta định bỏ ta để quay về với người cũ.”
“Cuối cùng… chuyện đã đi quá xa.”
“Kết cục thế nào, chắc cũng đoán rồi.”
Tôi nghe xong, chỉ khẽ .
Sống hay chết, cũng chỉ là nghiệp do chính họ tạo ra.
Dù gì cũng không liên quan đến tôi.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục.
Sự nghiệp của tôi mới thực sự bắt đầu.
Dự án với Lý Trác Tu giúp tôi hoàn toàn tạo dựng danh tiếng.
Rất nhiều công ty tìm đến, đặt hàng thiết kế.
Công ty tôi cũng thành công niêm yết trên sàn chứng khoán.
Lại một năm mới nữa đến.
Lần này, tôi mời cả bố mẹ và trai sang, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Trong bữa ăn, Lý Trác Tu bất ngờ tỏ với tôi.
Tôi mỉm từ chối.
Ai phụ nữ nhất định phải dựa vào đàn ông?
Ai quy định rằng phải kết hôn mới chứng minh giá trị bản thân?
Chỉ khi học cách thương chính mình,
Chúng ta mới có tư cách để người khác.
Sự nghiệp của tôi thăng hoa.
Cuộc đời tôi hạnh phúc.
Và tôi
sống một đời vui vẻ, không vướng bận.
End
Bạn thấy sao?