Bức Tranh Định Mệnh – Chương 1

Đêm Giáng Sinh, tôi nhận một đơn đặt hàng đặc biệt về ảnh cặp đôi.

Khách hàng rất gấp, ấy tiền không thành vấn đề và đặt liền một lúc năm tấm.

Tôi lập tức nhận đơn.

Nghĩ rằng tối nay cố gắng hoàn thành, biết đâu ngày mai xong xuôi, tôi có thể đưa Bạch Cẩn Xuyên đi Cáp Nhĩ Tân ngắm tuyết.

Bạch Cẩn Xuyên là trai tôi đã suốt năm năm.

Nhưng khi tôi mở ảnh ra, tôi phát hiện… nhân vật nam trong ảnh lại chính là Bạch Cẩn Xuyên.

trong ảnh tôi cũng quen, đó là Kỷ Tình – fan số một của Bạch Cẩn Xuyên sau khi ấy nổi tiếng nhờ cầu lông.

Tôi cẩn thận xem đi xem lại mấy bức ảnh, sợ mình nhầm.

Ngay giây tiếp theo, màn hình khóa điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn từ Bạch Cẩn Xuyên.

“Thư Vọng, tối nay bên tổ chức mời ăn cơm bàn chuyện hợp tác, mấy ngày tới có lẽ hơi khó về.”

“Nhưng em cứ chuẩn bị hôn lễ của chúng ta vào dịp Tết Dương Lịch đi nhé, đợi ~”

Tôi nghĩ, hôn lễ này… có lẽ sẽ thiếu một thứ gì đó.

Tôi gọi cho trai, rằng vào ngày đầu năm mới, tôi sẽ tặng Bạch Cẩn Xuyên một món quà lớn.

1.

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi mở trang cá nhân của người đặt đơn, phát hiện ta không hề chặn tôi.

Dòng trạng thái mới nhất đăng cách đây nửa tiếng.

“Đêm Giáng Sinh, tôi ước sẽ mãi mãi ở bên ấy!!”

Kèm theo bức ảnh hai người đang ôm hôn cuồng nhiệt giữa trời tuyết.

Địa điểm hiển thị là Cáp Nhĩ Tân.

Người đàn ông trong ảnh, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.

Trên mu bàn tay trái của ta có một vết sẹo lớn, trông dữ tợn như một con rết.

Đó là vết thương do vợt của đồng đội vô cứa trúng khi ta đang tập luyện.

Trên thế giới này có thể có người bị thương ở mu bàn tay, vết sẹo có hình dạng giống hệt nhau thì không thể nào.

Huống hồ, tôi còn thấy bình luận của Bạch Cẩn Xuyên.

“Cũng coi như bạc đầu cùng vợ rồi.”

Tôi mở khung chat với Bạch Cẩn Xuyên, tin nhắn ta gửi tôi mười phút trước.

Tay tôi run lên, bút vẽ cũng không cầm chắc nổi.

Ngực tôi nhói đau như có ai cắt vào tim.

Cổ họng nghẹn lại, dạ dày quặn thắt, tôi vội lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Bạch Cẩn Xuyên không phải rằng tổ chức mời ăn tối, không thể về sao?

Vậy tại sao ta lại xuất hiện trong bài đăng của người phụ nữ khác?

Anh ta đã lừa tôi suốt thời gian qua sao?

Nghĩ đến đây, tôi gọi video cho ta.

Chuông mới kêu, ta đã lập tức tắt máy.

Ngay sau đó, tin nhắn của ta gửi đến.

“Thư Vọng, có chuyện gì à?”

“Bây giờ không tiện gọi video, bên tổ chức mời uống rượu, cứ điện thoại hoài cũng không hay.”

“Xin lỗi em , biết dạo này mình lạnh nhạt với em rồi. Đợi về, sẽ bù đắp cho em nhé?”

Lời lẽ chân thành, nếu là trước đây, có lẽ tôi đã cảm đến phát khóc.

Nhưng giờ đây, ta thực sự đã phản bội tôi.

Ngay trước tuần lễ cưới của chúng tôi.

Tôi không biết Kỷ Tình là cố ý hay vô .

Bởi vì trên trang cá nhân của tôi vẫn còn ghim ảnh chụp chung với Bạch Cẩn Xuyên.

Cô ta không thể không thấy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

Tôi mở khung chat với Kỷ Tình, giả vờ tâng bốc ta.

“Wow, chị và trai thật đẹp đôi! Tôi nhất định sẽ vẽ thật đẹp cho chị!”

Kỷ Tình lập tức phấn khích kể chuyện.

Nhưng khi nhắc đến cách ta và Bạch Cẩn Xuyên quen nhau, ta lại đột ngột im lặng.

, tôi vẫn bắt một thông tin quan trọng.

Họ đã bên nhau hai năm rồi.

Cuối cùng, ta bảo trai đã nấu ăn cho ta, phải đi ăn đây.

Trước khi rời đi, ta còn gửi cho tôi một bức ảnh.

Trong ảnh, một người đàn ông mặc tạp dề, ngồi trước bàn, tỉ mỉ bóc tôm cho ta.

Lại là Bạch Cẩn Xuyên.

2.

Hai năm rồi sao?

Tôi cẩn thận xâu chuỗi lại thời gian, lúc đó là khi Bạch Cẩn Xuyên mới nổi tiếng một năm.

Anh ta vừa đẹp trai vừa chơi cầu lông giỏi, tác dứt khoát, khiến không ít mê mẩn.

Fan nữ ngày một nhiều, đội ngũ hỗ trợ và các trang fanclub cũng dần lớn mạnh.

Có một khoảng thời gian, tôi liên tục nghe Bạch Cẩn Xuyên nhắc đến một người con khác.

Tôi hỏi ta ấy là ai, ta chỉ thản nhiên đó là một fan nữ hâm mộ, một “chị trạm” luôn ủng hộ ta.

Nghe nhiều quá, tôi cũng khó chịu ra mặt, sau đó không còn nghe thấy ta nhắc đến ta nữa.

Tôi còn tưởng ta hiểu chuyện, biết rằng nhắc đến một khác trước mặt là không hay.

Không ngờ, bọn họ đã lén lút bên nhau từ lúc đó!

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Kỷ Tình dừng lại ở bức ảnh đó, tôi không tiếp lời nữa.

Thay vào đó, tôi bắt đầu vẽ theo cầu của ta.

Là một họa sĩ minh họa có tiếng, thời gian của tôi cũng rất quý, nhất là đối với những đơn hàng gấp như thế này.

Bạch Cẩn Xuyên phản bội hay Kỷ Tình cố để tôi phát hiện, tất cả cũng chẳng quan trọng bằng tiền.

Tôi tạm gác hết mọi chuyện sang một bên, ai mà lại đi từ chối tiền cơ chứ.

Tờ mờ sáng, tôi nộp bản vẽ, tốc độ chuyển khoản của Kỷ Tình cũng rất nhanh.

Nhìn tin nhắn xác nhận chuyển khoản, tôi lặng lẽ đếm số tiền, rồi hài lòng nhận tiền và ngủ bù.

Bạch Cẩn Xuyên về nhà khi tôi còn đang ngủ.

Anh ta vừa từ ngoài về, người vẫn còn mang theo chút hơi lạnh.

Tôi bị đánh thức bởi bàn tay không an phận của ta.

Giật mình tỉnh dậy, tôi lập tức giữ chặt tay ta lại.

“Lạnh.”

Có vẻ ta không ngờ tôi sẽ tỉnh.

Gãi gãi mũi, ta với tôi.

Tôi bỗng ngẩn người.

Phải biết rằng, ngày trước tôi đồng ý ta, một phần cũng vì gương mặt này.

“Bé ngoan, em tỉnh rồi à~”

“Anh cố ý về sớm để đón Giáng Sinh với em đấy, còn mang quà cho em nữa!”

“Bé ngoan, vui không?”

Giọng điệu ta đầy mong chờ, đầy vui vẻ.

Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ta hôn Kỷ Tình dưới trời tuyết.

Tôi không muốn tỏ thái độ với ta, chưa phải lúc.

Cảm giác thất vọng chỉ thoáng qua tôi nhanh chóng nở một nụ , chủ ôm lấy ta.

Rồi bảo ta rằng đã về rồi thì theo đúng thói quen, vào tắm trước đi, gột sạch hết những cảm tiêu cực bên ngoài.

Bạch Cẩn Xuyên đồng ý ngay.

Chúng tôi từng có một thỏa thuận, dù bên ngoài có gặp chuyện gì không vui, khi về nhà, việc đầu tiên cần chính là đi tắm, để rửa trôi hết những điều không hay.

Thật ra, đây cũng là cái cớ của tôi.

Mùi nước hoa hoa bách hợp trên người ta quá nồng, khiến tôi đau đầu.

Tôi đã từng ngửi thấy mùi hương này rồi.

Từ khi nào nhỉ?

Tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Dù sao thì bây giờ cũng chẳng ngủ lại , tôi dứt khoát mở điện thoại lên nghịch.

Tôi vào WeChat, phát hiện avatar của Bạch Cẩn Xuyên đã thay đổi.

Rồi tôi qua avatar của Kỷ Tình.

Một người một nửa, ghép lại thành một tấm ảnh hoàn chỉnh.

Chính là bức tôi đã vẽ tối qua.

Tôi bật bất lực.

Ở bên nhau lâu như , chẳng lẽ đến phong cách vẽ của tôi ta cũng không nhận ra?

Công khai sử dụng ảnh do tôi vẽ, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc đây?

Tôi không phải chưa từng vẽ cho Bạch Cẩn Xuyên, chỉ cần đem ra so sánh là biết ngay.

Nhưng ta không .

Đúng lúc này, Bạch Cẩn Xuyên từ phòng tắm bước ra, dùng khăn lau tóc rồi nhanh chóng chui vào chăn.

Anh ta rướn người lại gần, xem tôi đang gì, rồi phát hiện tôi đang chằm chằm vào ảnh đại diện của ta.

Tôi cảm nhận một khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua trong ánh mắt ta.

Nhưng rất nhanh, ta mở miệng dối một cách tự nhiên.

“Bé ngoan, đừng hiểu lầm nhé, thấy người trong ảnh giống nên mới dùng thôi.”

“Em không chịu dùng ảnh đôi với , nên đành tự dùng một mình thôi.”

“Nếu em thấy khó chịu, đổi lại cũng mà.”

Từ bao giờ việc tôi không dùng ảnh đôi lại trở thành lý do của ta?

Nói dối một lần thì phải dùng vô số lời dối khác để che đậy.

Tôi muốn xem xem, Bạch Cẩn Xuyên có thể tiếp tục diễn đến khi nào.

Nhưng dù tôi đã sớm biết ta đang dối, tim tôi vẫn không kìm mà đau nhói.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...