Anh quay lưng lại để tôi thắt dây sau lưng. Chỉ vài giây ngắn ngủi, cảm giác cứ như thời gian bị kéo dài vô tận.
“Á!”
Tôi quay lại thì bắt gặp hai ánh mắt ngoài cửa đang chằm chằm vào.
Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.
Hai người kia quay sang nhau:
“Hồi nãy mình đang tới đoạn nào nhỉ?”
“À, là mấy chậu hoa chị nuôi, để em dẫn chị qua xem.”
“Ừ, đi thôi.”
Tôi và Trì Văn đồng thanh: “Mẹ!!!”
Hai bà tay khoác tay, bộ đi ngang qua “Chúng ta không thấy gì cả đâu nha~”
Ăn xong bữa trưa, gia đình Trì Văn cũng rời đi. Buổi chiều tôi theo bố mẹ đi thăm họ hàng.
Đến tối mới có thời gian để ngồi nghĩ lại hết mọi chuyện xảy ra trong hôm nay.
10
Sau khi tắm rửa xong, tôi bắt đầu sắp xếp lại đống gấu bông, rồi xuống dưới nhà đổ rác, sau đó chỉnh lại khung tranh treo trên tường. Lúc này mới cảm thấy mệt thật sự.
Vừa nằm xuống giường, điện thoại ting một tiếng. Trì Văn gửi lời mời kết .
Tôi chờ đúng ba giây, rồi đồng ý.
Chớp mắt một cái, màn hình liền bật lên cầu gọi video. Tôi lăn một vòng trên giường, ngồi bật dậy, hít sâu một hơi — kết quả là… tay lỡ ấn nhận cuộc gọi.
Chết tiệt cái tay này.
Trong khung hình, chỉ thấy nửa người của Trì Văn. Góc quay này đúng kiểu “ảo ma Canada”.
Tôi lập tức đưa tay che mắt. Anh cũng nhanh tay che ống kính.
Trì Văn cầm điện thoại, nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, giọng trầm khàn như có từ tính:
“Vừa nãy là Mộc Mộc vô đụng vào máy. Con bé này lúc nào cũng nghịch ngợm.”
Tôi ngẩn người. Mộc Mộc là ai?
Anh xoay camera lại, chỉ vào chó Corgi đang cọ loạn dưới chân mình.
“Em từng gặp rồi mà.”
Tôi gật đầu, cố gắng đừng nhớ lại khung cảnh nguy hiểm lúc nãy.
“Em muốn xem không?”
Tôi bất ngờ cà lăm, tay vô thức bấu lấy chăn: “X-xem… cái gì cơ?”
Sao diễn biến nhanh quá !?
Khi tôi còn đang đấu tranh nội tâm, suy nghĩ có nên giữ chút “kiêu hãnh” hay không thì Trì Văn đã thẳng vào tôi, khẽ khẽ:
“Lại ngẩn ra rồi à? Anh hỏi là… bên ngoài đang bắn pháo hoa, em có muốn xem không?”
Hóa ra là pháo hoa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh quay camera về phía ngoài trời, rồi : “Năm mới vui vẻ.”
“Không phải sáng nay rồi sao?”
“Câu đó là với mọi người. Còn câu này… là riêng cho em.”
“…Ừm, … chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cuộc gọi kết thúc. Tôi… hoàn toàn không ngủ nổi.
Lướt điện thoại thêm một lúc, thấy Kiều Thu còn đang đăng story. Tôi lập tức gọi cho ấy.
Chuẩn bị lời lẽ: “Thu Thu này, là thế này… có một người tớ…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng lạnh lùng: “Cậu có một người ?”
Tôi xì hơi: “Rồi rồi, là tớ.”
Tôi tóm tắt sơ lược mấy chuyện xảy ra gần đây.
“WTF! Tiến tới luôn đi chứ còn gì nữa!”
Tôi bị ấy hét giật mình, vội vặn nhỏ âm lượng.
“Yêu đương là để tìm kiếm giá trị cảm đó biết chưa? Gặp kiểu người như mà còn lăn tăn cái gì? Cậu từ khi nào nhát thế hả?”
“Muốn không? Chị đây truyền kinh nghiệm cho! Người lớn tụi mình có nhiều chiêu lắm!”
Tôi vội ngắt lời ấy. Không thì giây tiếp theo Kiều Thu sẽ gửi file hướng dẫn hoặc clip demo mất…
“Thôi rồi, chị tiếp tục sống phong lưu nha~”
11
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi dành thời gian đi dự họp lớp cấp ba.
Vừa bước vào cửa, lớp trưởng Tống Cảnh đã kéo ghế bên cạnh ra mời tôi ngồi, khiến mấy người xung quanh đồng loạt hú hét.
“Bảo sao cậu cứ giữ chỗ suốt, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhắm tới An An nhà chúng ta hả!”
Tống Cảnh nghiêng người giải thích: “An An, cậu đừng nghe họ bậy.”
Tôi thoáng thấy ngượng. Tôi ở lớp này không lâu, mãi đến học kỳ hai lớp 12 mới chuyển đến, nên ban đầu cũng do dự không muốn đi họp lớp, cuối cùng vẫn thấy ngại từ chối.
Mọi người trò chuyện vui vẻ về hình gần đây, ăn uống xong lại rủ nhau sang phòng karaoke bên cạnh chơi trò chơi.
Đến vòng thật lòng hay thách thức, không khí bắt đầu thay đổi hẳn…
Mấy lượt đầu toàn rút trúng “ thật”, mọi người hỏi cũng chỉ loanh quanh chuyện cảm, rồi cho qua.
Rồi đến lượt Tống Cảnh.
“Nếu quay lại thời cấp ba, cậu muốn gì nhất?”
Tôi đang ăn hạt hướng dương, cảm giác có ánh mắt mạnh mẽ đang dán chặt vào người mình, tôi không thể không ý.
“Muốn tỏ với ấy.”
Một câu đơn giản cả bầu không khí bùng nổ. Mọi người rần rần hùa theo: “Là ai thế!?”
Tống Cảnh uống một ngụm rượu rồi , lảng qua chuyện khác: “Đó là một câu hỏi khác rồi.”
Qua thêm mấy vòng, đến lượt tôi lại rút trúng thử thách.
“Gửi lời tỏ cho người khác giới đầu tiên trong khung chat của cậu, và không trả lời trong vòng hai tiếng.”
Người nhắn tin cuối cùng với tôi tối qua chính là… Trì Văn.
Tôi gồng mình gõ vài chữ, dưới ánh chằm chằm của cả bọn.
Chẳng mấy chốc, Trì Văn đã nhắn lại:
“Ừm.” “Vậy giờ bọn mình là một đôi à?” “? Em đang ở đâu thế?” “Anh cần chuẩn bị gì không?”
…
Tôi cắn răng tắt màn hình, giả vờ như không có gì, tiếp tục chơi với mọi người.
Ai ngờ lại đến lượt tôi rút trúng lần nữa.
Thấy ánh mắt háo hức của bọn họ, tôi biết thể nào cũng là mấy trò nhây tiếp — không nhiều, tôi nâng ly uống cạn luôn.
Đến cuối buổi, đầu tôi đã hơi choáng.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị về. Tôi không chống lại nên để Tống Cảnh chở mấy cùng khu về, tôi là người cuối cùng xuống xe.
Vừa tháo dây an toàn, cậu ấy đã mở cửa xe giúp tôi.
Gió lạnh buốt của đêm mùa đông lùa thẳng vào người, khiến tôi tỉnh táo hẳn.
“Cảm ơn cậu đã đưa về. Tớ lên trước nhé.”
Tôi vừa vừa định bước đi thì Tống Cảnh bất ngờ đứng chắn trước mặt.
“An Dụ, hồi đó tớ không đủ can đảm để tỏ , cứ nghĩ là đàn ông thì phải sự nghiệp vững rồi mới tính chuyện cảm. Giờ… cậu có trai chưa?”
“Hồi cấp ba, cậu ngồi trước tớ, mỗi lần thấy cậu tớ cũng thấy vui, thấy cậu khóc tớ lại buồn theo… Sau này cậu không học đại học trong nước, tớ cũng chẳng gặp lại cậu nữa…”
…
Cậu ấy càng càng , gần như muốn khóc đến nơi. Tôi thấy hình không ổn liền quay sang kéo ngay người đàn ông mà nãy giờ đã đi đổ rác ba lần.
Trì Văn bị tôi lôi tới, sắc mặt vẫn đen như mực.
Tôi mặc kệ, giải quyết một chuyện là tốt rồi.
“Tống Cảnh, xin lỗi nhé, đây là… trai tớ.”
12
Cuối cùng cũng tiễn Tống Cảnh đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới người đang đứng cạnh, lòng tôi lại căng lên lần nữa — người đàn ông này còn khó xử lý hơn.
Gió lạnh lùa thẳng vào cổ áo tôi, tôi không biết là do thời tiết lạnh hơn hay do… sắc mặt của Trì Văn còn lạnh hơn.
Anh quấn khăn choàng quanh cổ tôi từng vòng một, rồi cầm tay tôi nắm chặt lại.
Không rõ là do khăn len, hay do cái nắm tay của , mà mặt tôi bắt đầu nóng bừng.
Tôi định rút tay ra, lại bị nắm chặt hơn.
Đi dọc con đường nhỏ khoảng một phút, mới mở miệng: “Cậu ta là ai?”
“Một học cấp ba.”
Trì Văn nghiêng đầu, khẽ như đã hiểu hết mọi chuyện: “Ừm.”
Lên đến tầng, tôi tưởng cuối cùng cũng thả tay. Ai ngờ mở cửa nhà mình, kéo tôi vào rồi ép tôi vào cánh cửa.
“Vậy… bọn mình là một đôi rồi à?”
Lúc này tôi mới nhớ lại tin nhắn tỏ vừa gửi hồi tối — cả người chợt bối rối: “Hồi họp lớp em bị rút trúng thử thách… nên mới…”
“Nên em giỡn với ?”
Trì Văn nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua môi tôi, đôi mắt càng lúc càng nóng rực: “Trong những lời em nhắn, chẳng có chút thật lòng nào sao?”
Nghe hỏi, tôi khẽ lại bản thân…
Chắc chắn là có.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Trì Văn đã dắt tôi vào phòng ngủ, mở cánh tủ quần áo… Những lời sau đó suýt nữa khiến chân tôi mềm nhũn.
“Những bộ em thích đều có ở đây, thử từng bộ một cho em xem nhé?”
Tôi vội vàng dời mắt khỏi mấy bộ đồ đầy tính gợi mở đó: “Ngày mai còn phải đi mà, … không hay lắm đâu?”
“Có gì mà không hay?” – hỏi lại.
Vòng eo kia, cánh tay kia… tôi mà không ngừng cảm thán trong lòng.
Anh bỗng như hạ quyết tâm: “Nếu em thích… cũng không phải là không thể.”
“Em thích gì cũng có thể học. Anh học nhanh lắm. Vậy nên… đồng ý với , không?”
“…Ừm.”
Trì Văn cúi người xuống, hai tay chống hai bên người tôi, cả thân hình cao lớn bao trùm lấy tôi… Khiến tôi lập tức rối loạn cả tay chân.
…
Hôm sau, tôi và Trì Văn… cùng nhau xin nghỉ.
Đến trưa, khi tôi lười biếng cầm điện thoại lên, phát hiện Trợ lý Chung lại gửi nhầm tin nhắn vào nhóm chung.
Thời gian trò chuyện kéo dài xuyên cả đêm:
“Cô ấy đột nhiên tỏ với tôi… tức là chúng tôi đang quen nhau đúng không?” “Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, ấy vẫn chưa trả lời.” “Giờ tôi phải sao???” “Tổng Trì, tôi thấy nên đi tìm ấy!”
Tin nhắn buổi trưa hôm sau: “Tháng này lương tăng gấp đôi.”
Trợ lý Chung còn đính kèm thêm một bức ảnh — khiến cả nhóm chat bùng nổ ngay lập tức.
Mọi người thay phiên nhau comment: “Chúc mừng Tổng Trì nhé!” “Cho tụi em hưởng ké chút may mắn duyên với~”
Trì Văn lúc đó đang dọn cơm trưa, thấy tin nhắn xong liền vui vẻ trả lời: “Tuần này mọi người nghỉ thêm một ngày.”
Tôi vốn còn đang vui… cho đến khi tối đó, ai đó lại lén lút áp sát tôi.
“Mai đâu có đi …”
End
Bạn thấy sao?