Bức Tranh Bắt Đầu [...] – Chương 3

7

Đúng lúc đó, Trung thu sắp đến, trường nghỉ lễ.

Tôi nghĩ thay đổi môi trường một chút sẽ tốt cho tinh thần mình, thế là thu dọn đồ đơn giản rồi chuẩn bị về quê thăm bà.

Tôi bà nuôi lớn từ nhỏ.

Ba mẹ đi xa quanh năm, sau này còn sinh thêm em trai nên hầu như chẳng mấy khi để ý đến tôi.

Vì thế, tôi không thân với họ, ngược lại lại thân thiết với bà hơn nhiều.

Mỗi khi buồn hay gặp chuyện khó khăn, người đầu tiên tôi nghĩ đến luôn là bà — lần này cũng .

Sau một ngày vất vả ngồi xe, cuối cùng tôi cũng về đến đầu làng.

Vừa bước xuống xe khách nhỏ, tôi đã thấy bà đang đứng chờ với nụ rạng rỡ:

“Cháu ngoan của bà về rồi à, lại đây để bà xem có gầy đi không nào?”

“Bà ơi ——”

Tôi mới gọi một tiếng mà mũi đã cay xè, nước mắt muốn rơi, liền nhào vào lòng bà.

Bà khựng lại một giây, sau đó liền vỗ nhẹ lưng tôi đầy thương:

“Cháu của bà bị ức hiếp rồi đúng không? Kể cho bà nghe đi, để bà chủ cho con.”

Chỉ một câu ấy đã khiến bao cảm kìm nén trong lòng tôi mấy ngày qua giải tỏa phần nào.

Tôi đứng dậy, khoác tay bà, cố nuốt nước mắt ngược vào trong rồi trêu:

“Ai dám bắt nạt con chứ! Con chỉ là nhớ bà thôi!”

Bà vẫn tươi, không gì thêm, chỉ nắm lấy tay tôi rồi cùng tôi đi bộ về nhà.

Tối hôm đó, bà món tôi thích nhất — sườn xào chua ngọt. Tôi ăn liền hai bát cơm mới chịu buông đũa.

Ăn xong no quá không ngồi nổi, bà kéo tôi ra con đường làng nhỏ đi dạo, để tiêu bớt no.

Hít thở mùi thơm của đồng lúa, nghe tiếng côn trùng rả rích…

Tâm trạng căng thẳng của tôi những ngày qua cũng dần dịu lại.

Vài ngày tiếp theo, tôi giúp bà việc đồng áng. Ban ngày ra ruộng, buổi tối thì ăn rau củ trong vườn nhà.

Tinh thần tôi cũng dần dần ổn định hơn.

Mấy ngày sau, tôi lấy bảng vẽ ra, bắt đầu lên ý tưởng mới, chuẩn bị cho một bức tranh hoàn toàn khác.

Tôi viết lại toàn bộ tư duy sáng tác và hướng đi cho tranh mới.

Tôi tin rằng, lần này tác phẩm của tôi sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.

Tôi viết từ sáng đến tối, tra cứu thêm rất nhiều tài liệu và tranh tham khảo.

Cuối cùng, đến lúc ăn tối, toàn bộ ý tưởng và quy trình vẽ tranh cũng đã tôi hoàn tất gần hết.

Đúng lúc đó, bà tôi bước vào, mỉm gọi:

“Cháu ngoan, ăn tối thôi! Hôm nay bà món cháu thích nhất — mì trộn tương đen phiên bản đặc biệt của bà đây!”

“Bà vạn tuế!”

Tôi nghe đến mì trộn tương đen thì nước miếng suýt chảy ra. Đó là món tôi thích nhất từ nhỏ đến lớn mà bà .

Từ khi rời quê lên thành phố học đại học, tôi đã thử qua vô số quán mì, chẳng nơi nào có hương vị như của bà.

Lúc đó tôi mới hiểu — thứ tôi thích không chỉ là món ăn, mà là bàn tay và của bà dành cho tôi.

8

Tôi ăn lấy ăn để đến mức no căng bụng, tròn như quả dưa hấu.

Bà thấy tôi no căng bụng, không chịu nổi nữa nên vừa vừa kéo tôi ra ngoài đi dạo tiêu cơm. Hai bà cháu đi loanh quanh đến tận hơn bảy giờ tối mới về.

Về đến nhà, tôi mở điện thoại ra — quả nhiên, trang cá nhân lại bùng nổ.

Viên Mộc vừa đăng bài mới, chia sẻ về ý tưởng và định hướng cho tác phẩm tiếp theo. Không nằm ngoài dự đoán, nó lại giống y hệt với của tôi.

Dưới phần bình luận, như mọi lần, toàn là những lời khen ngợi:

“Trời ơi! Ý tưởng độc đáo cỡ này mà cũng nghĩ ra , đúng là đỉnh thật đó!”

“Nếu bức tranh này hoàn thiện thì đủ tiêu chuẩn để giữ lại học thẳng lên cao học luôn đó chứ!”

“Đẹp người đẹp nết, giờ còn tài năng nghệ thuật phát triển không ngừng… Viên Mộc ơi, rốt cuộc ông trời đã đóng cửa nào của cậu ?”

Tôi phần bình luận ấy, mặt không cảm , trong lòng lại càng chắc chắn hơn về nghi ngờ của mình:

Viên Mộc đang sao chép suy nghĩ của tôi!

Chỉ cần tôi ngừng lại, ta cũng không thể sáng tác gì.

Mỗi khi tôi bắt đầu có ý tưởng, ta liền ngay sau đó đăng bài với nội dung y chang.

Nghe thật điên rồ, đó chính là sự thật!

Tôi không biết ta đã dùng cách gì, tôi mới là người bị đạo!

Tất cả những vinh quang, thành công, danh tiếng mà ta đang hưởng… đều là do tôi đổ mồ hôi nước mắt để ra!

Còn tôi thì sao?

Bị ép đến mức không dám công khai một bức tranh, chỉ có thể ta ngang nhiên dùng tác phẩm của mình để nổi tiếng, tung hô, nâng lên tận mây xanh.

Thật không công bằng!

Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng đến mức quai hàm căng cứng. Sự phẫn nộ và bất cam trào lên trong ngực.

Nhưng rồi… tôi vẫn từ từ buông tay xuống.

Dù giờ tôi đã hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, tôi vẫn không thể gì để đòi lại công bằng cho chính mình.

Tôi không có cách nào đối phó với Viên Mộc cả.

Nếu bây giờ tôi cố chấp đứng ra tố cáo ta đạo tranh, lại không có bất kỳ bằng chứng nào, thì cái kết của tôi… sẽ lại như kiếp trước.

Bị cả trường mắng chửi, bị đuổi học, bị cả mạng xã hội dồn đến chết.

Thậm chí kéo theo cả bà và gia đình tôi bị liên lụy.

Nghĩ thật lâu, tôi vẫn chẳng tìm lối ra.

Cuối cùng, tôi nằm dài trên ghế gỗ ở sân trước, ngửa mặt lên bầu trời đầy sao, không biết mình nên gì tiếp theo.

9

Đúng lúc ấy, bà tôi bê một dĩa trái cây đến, đặt trước mặt tôi:

“Cháu ngoan của bà đang suy nghĩ gì ?”

“Bà ơi…”

Tôi nhỏ, giọng đầy tủi thân:

“Nếu một thứ rõ ràng là của con, mà lại bị người khác cướp mất… con phải sao?”

Nghe , bà quay đầu lại tôi, mỉm nhẹ nhàng:

“Cháu à, nếu là thứ có thể dễ dàng bị người khác cướp mất… thì chắc chắn nó không phải là thứ quan trọng thật sự.”

“Nhưng nếu đó là tác phẩm mà con đã dốc sức vẽ ra thì sao ạ?”

Tôi tiếp tục hỏi.

Bà trầm ngâm vài giây, rồi chậm rãi đáp:

“Nếu là tranh do chính cháu vẽ ra, thì so với bức tranh, bản thân cháu còn quý giá hơn nhiều.”

“Vì cháu có năng lực để vẽ ra tác phẩm, còn tranh chỉ là vinh quang nhất thời.”

“Người ta có thể cướp đi một bức tranh, không bao giờ có thể cướp đi khả năng vẽ tranh của cháu.”

Lời của bà khiến tôi sâu sắc.

Đúng .

Lúc trước, khi tôi mệt mỏi rối trí, Viên Mộc cũng chẳng vẽ ra gì.

Điều đó đủ chứng minh — giá trị thật sự không nằm ở bức tranh, mà là chính con người tôi.

Chỉ cần tôi còn có khả năng vẽ, có kiến thức và thực lực thật sự, thì đó là điều mà Viên Mộc không bao giờ có thể đánh cắp !

Nghĩ đến đây, đầu óc tôi trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin xin phép nghỉ học nửa tháng với cố vấn học tập.

Do tôi luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nên thầy cũng rất yên tâm, đồng ý ngay, còn dặn dò tôi nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nửa tháng sau đó, tôi ở quê cùng bà, phụ bà việc đồng áng mỗi ngày.

Không nghĩ đến tranh, cũng không nghĩ đến sáng tác.

Tôi để cho đầu óc mình hoàn toàn thư giãn giữa cánh đồng quê yên bình, giống như một người nông dân bình thường đang lao .

Những ngày đó trôi qua thật sự rất ý nghĩa, bà cũng cực kỳ vui vẻ.

Nửa tháng trôi qua tôi cầm lại điện thoại, mở trang cá nhân của Viên Mộc ra xem thử.

Cô ta vẫn chưa vẽ tác phẩm mới, chỉ đăng hai bài về “ý tưởng phát triển tiếp theo” từ lần trước — không có lấy một lượt thích đáng kể.

Tôi nhấn vào xem thử… Hừm.

Hoàn toàn lạc đề, chẳng ăn nhập gì với nội dung trước đó.

Bản phác thảo ta khoe ra trông y như bài vẽ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học, lỗi lung tung, bố cục loạn hết cả lên.

Đúng lúc đó, một đàn trong cùng phòng vẽ bất ngờ tạo một nhóm chat mới và bắt đầu “xả” bức trong đó:

“Mọi người thấy bài đăng ý tưởng mới nhất của Viên Mộc chưa? Thật sự nhịn không nổi nữa, rốt cuộc là đào đâu ra cái đống rác đó ?”

Ngay lập tức có người đáp lại:

“Cuối cùng cũng có người dám ! Đầu óc ta có vấn đề à? Ngay cả bố cục còn sai ?”

“Cho người khác nhập vào điều khiển hay sao á? Tranh tự nhiên tụt trình không phanh thế kia?”

“Có khi nào mấy bức tranh trước đó không phải do ta vẽ? Mà đây mới là ‘trình thật’ của ta?”

Mọi người càng càng hăng, càng lúc càng gay gắt. Rồi bất ngờ có người am hiểu chuyện bên trong lên tiếng:

“Mọi người không biết à? Viên Mộc vào trường này là nhờ quan hệ nhà thôi, chứ thực ra nền tảng vẽ vời chẳng có gì đâu.”

“Trời đất ơi… thế mà cũng vào trường tụi mình? Hoa khôi gì chứ, đúng là trò thì có!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...