Bức Tranh Bắt Đầu [...] – Chương 1

Tôi là quán quân cuộc thi vẽ, sau khi vào đại học đã bắt đầu toả sáng trong lĩnh vực hội họa.

Nhưng rồi bỗng một ngày, bức tranh tôi đem đi triển lãm lại bị cáo buộc là đạo nhái.

Toàn bộ sinh viên trong trường đều chửi rủa tôi là kẻ không biết xấu hổ, ăn cắp thành quả của người khác.

Tôi đi tìm bức tranh cho là “bị đạo” đó.

Thì phát hiện nó thật sự giống hệt với tranh của tôi.

Nhưng thời gian triển lãm lại sớm hơn tôi một ngày.

Mặc dù tôi chắc chắn bức tranh của mình là thành quả từ sự dày công lên ý tưởng, chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần.

Tôi đã cố gắng giải thích.

Nhưng chẳng ai chịu nghe.

Họ điên cuồng chửi bới, tấn công tôi và cả gia đình tôi trên mạng.

Ban giám hiệu cũng tuyên bố tôi là kẻ ô uế nghệ thuật và đuổi học tôi.

Cuối cùng, tôi không chịu nổi cú sốc ấy nữa.

Tôi đã nhảy từ tầng thượng tòa giảng đường xuống, máu me be bét.

Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao bức tranh rõ ràng là của tôi, lại bị người khác đem đi triển lãm trước?

Mở mắt ra lần nữa.

Tôi đã quay về ngày trước khi “sự kiện đạo tranh” xảy ra.

1

Ánh nắng chói chang, tôi sững sờ đứng tại chỗ rất lâu mới nhận ra… mình chưa chết.

Mà là… trọng sinh rồi.

Tôi rút điện thoại ra xem giờ, ngày 15 tháng 5 — chính là một ngày trước khi tôi triển lãm bức tranh quan trọng nhất đời mình.

Các cùng lớp trong phòng vẽ tụ lại, ánh mắt đầy ngưỡng mộ hỏi:

“Lâm Hiểu, cậu hoàn thành bức này là có thể đem đi triển lãm rồi đúng không? Không hổ là quán quân hội họa, mới năm nhất đã vẽ tác phẩm đỉnh rồi.”

Cô giáo trong phòng vẽ cũng mỉm hài lòng gật đầu:

“Lâm Hiểu, công sức của em thời gian qua cuối cùng cũng đền đáp. Có bức tranh này, học sinh xuất sắc năm nay chắc chắn là em rồi!”

Tôi cảm thấy rất .

Sự ủng hộ và giúp đỡ của thầy , bè đã góp phần không nhỏ vào thành công của tôi. Nếu không có họ, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu.

Tôi lại bức tranh còn dang dở trước mặt, bất chợt một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, rồi trong đầu hiện lên ký ức kinh hoàng.

Nếu nhớ không nhầm thì kiếp trước, tôi đã hoàn thành bức tranh vào đêm 15, quá phấn khích nên đem nó gửi đến triển lãm ngay trong đêm.

Kết quả sáng hôm sau, tôi bị cả trường vây đánh:

“Lâm Hiểu, cậu còn biết xấu hổ không ? Đạo tranh người ta mà còn trơ trẽn đem đi trưng bày!”

“Trời ơi! Loại đạo tranh đáng ghét thật sự!”

“Tất cả bọn đạo tranh nên biến mất đi! Người ta vẽ cực khổ cả tháng trời, cậu chỉ việc lấy xài rồi nhận là của mình? Thật đê tiện!”

Thậm chí khi tôi đi trên sân trường, ai cũng chỉ trỏ, nhạo, mắng chửi. Ánh mắt họ tôi đầy căm ghét và khinh bỉ.

Như thể họ chỉ mong tôi biến mất càng sớm càng tốt.

Nghĩ đến đây, tôi rùng mình, lặng lẽ mở điện thoại, tìm đến biểu tượng WeChat của Viên Mộc.

Cô ấy chính là “nạn nhân” trong sự kiện đạo tranh kiếp trước, cũng là “nữ thần tài năng” nổi tiếng nhất trường tôi.

Cô ấy xinh đẹp, gia thế hiển hách, khí chất thanh tao.

Có vô số người theo đuổi , thư và quà tặng mỗi ngày xếp đầy cả bàn.

Ngay cả thân từ nhỏ đến lớn của tôi — Sở Nhiên — cũng là một trong những người theo đuổi ấy.

Anh ấy từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình ở bên Viên Mộc, nét mặt say mê.

Còn tôi, chỉ có thể giấu kín cảm đơn phương trong lòng, vì tôi không xinh đẹp, cũng chẳng nổi bật gì ngoài năng khiếu vẽ.

Nhưng bây giờ… ngay cả tài năng cũng bị cướp mất.

Tôi bấm vào trang cá nhân của ấy. Dòng đầu tiên là ảnh tự chụp trong phòng vẽ, dòng trạng thái ngắn gọn:

“Lại là một đêm chiến đấu trong phòng vẽ, hy vọng sớm hoàn thành tác phẩm!”

Tôi hơi nghi ngờ, phóng to bức ảnh chụp.

Rồi phát hiện bản phác thảo trên bàn của … giống hệt bản phác của tôi.

Thấy cảnh đó, tôi càng thêm mơ hồ. Chẳng lẽ tôi với ấy “tâm linh tương thông”?

Hơn nữa, ngày ấy đăng bài trên mạng xã hội lại sớm hơn tôi một ngày.

Nghĩa là… ấy bắt đầu vẽ bức tranh này trước tôi.

Nhưng rõ ràng từ khâu lên ý tưởng đến từng nét vẽ, bức tranh của tôi hoàn toàn là do tôi tự nghĩ ra và thực hiện. Tôi chưa từng sao chép hay tham khảo từ bất kỳ ai.

Vậy tại sao nó lại giống hệt tranh của Viên Mộc? Thậm chí cách phối màu cũng tương đồng đến kỳ lạ!

Chuyện này quá quái dị!

Tôi ngồi thụp xuống hành lang, đầu óc rối bời, nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải thích.

Phải đến khi trời tối, tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Dù sao thì, tôi đã sống lại lần nữa, thì tuyệt đối không thể chết một cách mơ hồ và oan uổng như kiếp trước.

Tôi đứng dậy quay trở lại phòng vẽ, phần tranh đã hoàn thành trên giá và lớp màu đầu tiên.

Cuối cùng, tôi phủ khăn lên tranh, cất cọ vẽ sang một bên.

Dù đây là thành quả mà tôi đã dốc hết tâm sức, rõ ràng… bây giờ chưa phải lúc thích hợp để đem ra triển lãm. Đành phải gác lại đã.

2

Từ nhỏ, tôi đã có năng khiếu vượt trội trong hội họa.

Suốt từ tiểu học đến trung học, tôi tham gia rất nhiều cuộc thi vẽ và luôn giành giải nhất. Lên đến cấp ba, tôi thậm chí còn nhiều lần đoạt giải quốc tế.

Những điều mà bè phải vắt óc suy nghĩ, chỉnh sửa nhiều lần vẫn không , tôi chỉ cần vài nét bút là có thể khắc họa ra một ý tưởng độc đáo, rõ ràng.

Lúc học cấp ba, ai cũng gọi tôi là thiên tài. Thầy trong trường cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi.

Và tôi đã không phụ lòng họ. Trong kỳ thi đại học, tôi đậu vào trường mơ ước với vị trí thủ khoa chuyên ngành mỹ thuật.

Lên đại học, tôi chọn ngành hội họa mình thích, mọi thứ đều rất suôn sẻ. Tranh của tôi đem đi triển lãm vài lần và đều nhận phản hồi tích cực.

Với tôi, vẽ giống như một ngôn ngữ để thể hiện bản thân – tự nhiên như hít thở – chẳng gặp khó khăn gì.

Ký túc xá vào ban đêm yên ắng, càng nghĩ, đầu tôi càng rối tung lên.

Thế rồi, giữa lúc hỗn loạn ấy, tôi bất chợt nảy ra một ý tưởng về cách phối màu cho tranh. Thế là tôi lập tức nhảy xuống giường, bật đèn bàn rồi bắt đầu thử ngay.

Tôi mở tập vẽ ra, liên tục thử nghiệm điều chỉnh lại phần màu sắc còn chưa hoàn thiện trong tranh.

Và rồi — một vấn đề tôi luôn nghĩ mãi không thông, cuối cùng cũng tìm ra đáp án!

Giải quyết điểm đó, tranh của tôi sẽ nâng lên một tầm cao mới!

Càng vẽ, tôi càng hứng khởi, những ý tưởng tuôn trào trong đầu.

Cho đến khi phía sau vang lên giọng ngái ngủ của cùng phòng — Kỷ Nguyệt:

“Lâm Hiểu, cậu không định thức trắng đêm để vẽ tranh đấy chứ? Cậu cố gắng quá mức rồi đó!”

Tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. Lúc này đã là 6 giờ 30 sáng rồi.

Kỷ Nguyệt tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Lâm Hiểu, tuy cậu vẽ đẹp thật, cũng không thể thức đêm liên tục như , sức khỏe lắm!”

“Cậu có thể ghi lại ý tưởng ra giấy trước, sau đó có thời gian thì vẽ sau cũng mà.”

Nghe đến đây, tôi như khai sáng bởi câu của ấy.

Đúng rồi, dù sao thì đây cũng là tranh của tôi, ý tưởng của tôi, tôi có thể vẽ xong trước tạm thời chưa công bố.

Như sẽ không xảy ra chuyện tranh bị cho là đạo nhái, mà tôi vẫn giữ tác phẩm tâm huyết của mình.

Nghĩ đến đó, tâm trạng u ám mấy ngày qua của tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

Tôi quay lại Kỷ Nguyệt, cảm ơn rối rít. Rồi liền dành cả một ngày để hoàn thiện phiên bản 2.0 của bức tranh.

Tôi thành phẩm của mình, hít sâu một hơi.

Thật tốt… đây đúng là tác phẩm của tôi.

Nhưng rồi, khi nhớ tới bức tranh của Viên Mộc, nỗi phiền muộn lại ùa về.

Nếu tôi mãi không thể rõ chuyện đó, chẳng phải tôi sẽ chẳng bao giờ có thể công khai tác phẩm của mình sao?

Một sinh viên mỹ thuật không thể độc lập triển lãm tác phẩm thì… tương lai còn có con đường nào nữa?

3

Khi tôi đang gục đầu trên bàn học trong phòng tự học, phiền não suy nghĩ, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng xôn xao:

“Cậu thấy bài đăng mới của Viên Mộc chưa? Hình như tranh của ấy bị ai đó đạo rồi!”

“Thật hay giả ? Đến cả tranh của hoa khôi cũng dám ăn cắp à? Mặt dày quá!”

Nghe đến đây, tôi lập tức tỉnh cả người, vội vàng mở điện thoại ra, nhanh chóng nhấn vào trang cá nhân của Viên Mộc.

Quả nhiên, dòng trạng thái đầu tiên trong bài đăng của Viên Mộc đúng là về chuyện đó:

“Chẳng lẽ sao chép tranh người khác cũng có thể ngang nhiên đem đi triển lãm sao?”

Tim tôi như thắt lại, bỗng chốc bừng tỉnh. Có lẽ chính bài đăng này mới là nguồn cơn khiến tôi ở kiếp trước bị cả trường sỉ nhục, bị cộng đồng mạng tấn công đến mức không còn đường sống!

Viên Mộc là hoa khôi nổi tiếng nhất trường, còn tôi chỉ là một sinh viên năm nhất vừa mới chân ướt chân ráo vào trường.

Danh tiếng và vị trí xã hội của ấy sao tôi có thể sánh bằng?

Bên dưới bài viết, lập tức có hàng loạt bình luận đổ dồn về:

“Sao thế Viên Mộc, có người đạo tranh của cậu à?”

“Mặt dày thật đấy, người ta vẽ cả đêm cả ngày mà cũng dám sao chép!”

“Phải báo cáo với nhà trường! Trường mình xưa nay không bao giờ dung túng gian lận học thuật! Loại này phải đuổi học ngay!”

Tôi không biết người khác đọc những lời này sẽ cảm thấy thế nào, tôi thì toàn thân lạnh toát.

Bởi vì tôi là người từng bị bạo lực mạng đến chết, tôi hiểu rõ cảm giác đó kinh khủng thế nào!

Tôi theo phản xạ định tắt điện thoại, trước khi kịp thoát khỏi trang, ánh mắt tôi chợt thấy… tên mình xuất hiện trong phần bình luận!

“Không phải người mà hoa khôi đến là Lâm Hiểu – sinh viên năm nhất ngành hội họa sao? Vài hôm trước tôi thấy ấy vẽ bức giống y chang Viên Mộc.”

Ngay khi bình luận này đăng lên, bên dưới lập tức nổ ra tranh cãi:

“Lâm Hiểu? Cô quán quân vẽ tranh ấy à? Tranh ấy trưng bày ở đâu, gửi lên xem thử với.”

“Hình như chưa thấy ấy triển lãm đâu, chỉ là trùng ý tưởng với Viên Mộc thôi.”

“Vẽ trùng là chuyện thường mà, đều học vẽ thì giống nhau chút cũng có thể hiểu . Chưa triển lãm mà bị đạo nhái, chẳng phải Viên Mộc hơi nhạy cảm quá sao?”

“Không thì đừng . Viên Mộc có tên Lâm Hiểu đâu, cậu kích ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...