8.
Ngày thứ chín sau ca phẫu thuật của con trai.
Tôi vẫn như thường lệ đứng ngoài cửa kính con, bất ngờ thấy ngón tay thằng bé khẽ đậy.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Trình Túc vui mừng báo tin:
“Chúc mừng em! Thằng bé tỉnh rồi! Nhưng vẫn cần theo dõi thêm hai ngày nữa trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Giọng vang lên như tiếng nổ trong đầu tôi.
Những dây thần kinh căng cứng suốt bao ngày cuối cùng cũng buông lỏng, mắt tôi tối sầm, suýt nữa đứng không vững.
Anh vội đỡ lấy tôi, dịu dàng :
“Lo lắng liên tục mấy ngày qua lại ăn uống thất thường, cơ thể em trông yếu hẳn đi.”
“Con đang ngủ, tạm thời chưa tỉnh lại đâu. Anh mời em ra ngoài ăn một bữa nhé? Đừng nghĩ nhiều, đã báo với người nhà, đây là chuyện nên của chủ nhà thôi.”
Đợi tôi đứng vững, lịch thiệp buông tay.
Tôi theo hướng ra hiệu, thấy một y tá tóc vàng xinh đẹp mỉm ra dấu mời tôi đi trước.
Giữa họ như có dòng cảm nhẹ nhàng chảy qua.
Tự dưng tôi lại nhớ đến Tần Mặc.
Ngày trước tôi và cũng từng có vô vàn khoảnh khắc như thế.
Trong đám đông luôn dễ dàng bắt ánh mắt của nhau.
Không cần nhiều lời, chỉ một ánh cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Tôi thoáng ngẩn người.
Nếu như những điều đó không gọi là , thì còn có thể là gì?
Dòng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị Trình Túc kéo về thực tại.
Chúng tôi trò chuyện về giai đoạn hồi phục tiếp theo của con trai, và cái tên Tần Mặc lại một lần nữa bị gạt khỏi tâm trí tôi.
Tôi chợt nhận ra — con tôi thực sự không còn rời xa tôi nữa rồi.
Chỉ cần điều trị phục hồi tốt, thằng bé sẽ khỏe mạnh trở lại.
Tôi vừa vừa khóc trong nhà hàng, cảm vỡ òa đến mức không thể kiểm soát.
Trình Túc đưa tôi một tờ khăn giấy:
“Em mà khóc nữa là người ta lại tưởng bắt nạt em đấy.”
Tôi vừa định đưa tay nhận lấy, thì bất ngờ bị ai đó từ phía sau kéo tay đứng dậy.
Giọng Tần Mặc lạnh như băng vang bên tai:
“Vợ tôi, không cần phải lo.”
9.
Trình Túc sầm mặt lại, hỏi tôi có cần giúp đỡ không.
Ngay lập tức, không ít người trong nhà hàng quay sang .
Tôi lắc đầu, :
“Cảm ơn , ấy hiện tại vẫn là chồng tôi. Bữa ăn này có lẽ chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ, lần sau em sẽ mời lại.”
Không để Trình Túc kịp lên tiếng, Tần Mặc đã vòng tay ôm lấy vai tôi, lạnh lùng :
“Xin lỗi đã phiền.”
Rồi kéo tôi rời khỏi nhà hàng.
Ra tới bên ngoài, ta mới buông tay và chất vấn:
“Lê Mục Tình, em gấp gáp đến mức đặt đơn ly hôn xong liền chạy ra nước ngoài tìm người mới sao?”
Tôi ta.
Bỗng thấy vô cùng xa lạ.
Trong trí nhớ của tôi, là người thông minh, điềm tĩnh, đâu phải kiểu ngu ngốc đến thế này!
Con trai gặp chuyện cho đến bây giờ, tôi chưa từng giấu giếm ai điều gì.
Anh biết tôi ở đâu, lại không buồn điều tra hình của con.
Là không quan tâm, hay là không dám đối diện với những gì mình đã ?
Mới có thể cho rằng tôi đến bệnh viện là để tìm “người thay thế” như Trình Túc?
“Tần Mặc, chuyện của tôi không liên quan đến .”
“Nếu có chỗ nào không hài lòng về đơn ly hôn, có thể trao đổi với luật sư của tôi. Cô ấy chắc đã liên hệ với rồi chứ?”
Anh bỗng dịu giọng lại:
“Bản thỏa thuận đó chắc chắn không có hiệu lực. Lúc ký đã rất rõ, chỉ khi nào phản bội em thì nó mới dùng. Em có thể cho luật sư điều tra, chưa từng ngoại , cũng chưa từng phản bội em mà.”
“Y Y đã mổ xong rồi, sắp xuất viện. Anh đảm bảo sau này sẽ không còn liên lạc gì với ấy nữa.”
“Đừng giận nữa không? Mình cùng đưa Du Tử về nhà.”
Về nhà sao?
Tôi cũng rất muốn quay về căn nhà hạnh phúc trước kia ấy.
Nhưng tổn thương cứ như mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến tôi không thể quay lại nữa.
“Anh là , tôi là tôi. Không còn ‘chúng ta’ nữa, hiểu chưa?”
10.
Tần Mặc sững người thẳng vào mắt tôi.
Từ bối rối, chuyển thành giận dữ, rồi lại hoá thành tủi thân.
Anh cúi đầu, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi giơ lên:
“Em cũng không muốn ly hôn đúng không? Nếu không, tại sao tay em vẫn còn đeo nhẫn cưới của chúng ta?”
“Chúng ta về nhà đi!”
Anh đưa tay ra, định đan mười ngón tay vào tay tôi.
Tôi run lên một cái, dùng hết sức đẩy ra.
Không khí như loãng đi trong tích tắc, khiến tôi thấy nghẹn thở, chân cũng như bị đóng rễ, chẳng thể nhấc nổi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên — là nhạc chuông đặc biệt từ điện thoại .
m thanh chói tai tan sự im lặng giữa hai người.
Môi mấp máy vài lần, cuối cùng không lời nào.
Đầu dây bên kia là giọng một đứa trẻ, nức nở:
“Bố Tần, mẹ ngất rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Mẹ có chết không hả bố?”
“Chuyện gì ?” Anh liếc tôi, hạ thấp giọng hỏi, “Dì chăm bé gọi bác sĩ chưa?”
Tôi quay lưng bỏ đi.
Anh lại đuổi theo, giữ tay tôi lại:
“Y Y đang không ổn, con ấy còn nhỏ, gặp chuyện thì hoảng loạn cũng là bình thường…”
“Du Tử đâu rồi? Mình đi đón thằng bé về cùng luôn nhé!”
Tôi lại một lần nữa với :
“Du Tử đang nằm trong ICU…”
Nhưng bên kia điện thoại, tiếng khóc vẫn vang lên ồn ào.
Anh đang bận dỗ dành, hoàn toàn không nghe thấy lời tôi.
Tới khi cúp máy, chỉ quay sang tôi nhanh một câu:
“Anh phải về gấp. Em đưa Du Tử đi chơi vài hôm, rồi sớm về nhà nhé. Đừng để lo, nghe lời!”
Tôi không trả lời.
Anh xoa đầu tôi một cái, rồi quay người bước đi, không ngoái lại.
Nhưng người đáng lẽ đang hôn mê trong bệnh viện — Liễu Y Y — lại gửi tin nhắn đến cho tôi:
【Chỉ cần tôi cần, ấy luôn sẵn sàng bỏ lại mẹ con để chạy đến bên tôi, bất kể thời gian hay địa điểm.】
【Yêu đến tận xương tuỷ, đã thành bản năng rồi, thấy đúng không?】
Tôi nghĩ… ta đúng.
Dù Tần Mặc có không chịu thừa nhận, thì trong lòng , Liễu Y Y vẫn luôn là người đặc biệt nhất.
Nhưng, tất cả đã không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi quay lại bệnh viện, tiếp tục ở bên con trai.
Thằng bé thực sự rất kiên cường, hai ngày sau đã chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt, thời gian tỉnh táo mỗi ngày cũng dần nhiều hơn.
Nhưng tôi phát hiện ra thằng bé không vui, luôn chằm chằm ra phía cửa, thất thần.
Tôi biết, nó đang đợi Tần Mặc.
Khi nó cố gắng thốt ra hai từ “ba ơi”, tôi suýt nữa bật khóc ngay trước mặt con.
Khoảnh khắc đó, tôi căm hận Tần Mặc đến tận xương tuỷ, cũng bất lực đến đau lòng.
“Du Tử, đừng lo nhé. Mẹ gọi cho ba rồi, ba sẽ nhanh chóng xong việc và đến chơi với con ngay thôi.”
Dỗ dành con ngủ xong, Tôi quay video gửi cho Tần Mặc.
【Bớt chút thời gian đến thăm Du Tử đi, thằng bé cần ba.】
Bạn thấy sao?