5.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Mặc bỗng lao tới chỗ tôi:
“Em tại sao lại ép Y Y rời đi? Chẳng lẽ lời giải thích tối qua của còn chưa đủ rõ sao?”
Trong mắt lạnh lẽo như đóng băng.
Vừa , vừa siết lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức khiến tôi đau điếng.
Tôi bình tĩnh:
“Buông tay ra, Tần Mặc. Tôi không có thời gian quan tâm đến chuyện của và Liễu Y Y.”
Anh lại bật lạnh:
“Nếu không phải vì em, sao ấy lại để lại tin nhắn không muốn vỡ cuộc sống của chúng ta, rồi hủy cả ca phẫu thuật đã sắp xếp?”
“Anh đã với em rồi, Y Y sẽ không tranh vị trí vợ của em. Anh với ấy từ lâu đã không thể quay lại.”
“Nếu ngày xưa ấy không bỏ , người cưới hôm nay cũng sẽ không phải là em!”
Câu cuối vừa thốt ra, ta sững lại.
Ánh mắt mềm đi đôi chút, giọng cũng dịu xuống:
“Mục Tình, không có ý đó…”
Tôi gỡ từng ngón tay ra khỏi cổ tay mình:
“Lời trong lúc gấp mới là thật lòng. Diễn vai vợ chồng hạnh phúc với tôi bao năm nay, cũng vất vả rồi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Liễu Y Y nữa.”
Từng từ tôi ra, chính tôi cũng thấy bản thân thật nực .
Đến giờ mới hiểu, cưới tôi chỉ vì không còn lựa chọn khác.
Những thương từng khiến tôi cảm bao nhiêu lần, thật ra chỉ là thứ rác rưởi mà Liễu Y Y không cần, không biết nhét vào đâu.
“Không phải ! Mục Tình, …”
Anh ôm chặt tôi vào lòng, còn định gì đó.
Một vệ sĩ chạy tới gọi gấp:
“Chủ tịch Tần, tìm Liễu rồi ạ!”
Cơ thể ta lập tức cứng đờ, còn căng thẳng hơn cả tôi.
Cậu bé đứng cạnh cũng ôm chặt chân , ngẩng đầu hỏi:
“Bố Tần, chúng ta đi tìm mẹ không ạ?”
Cuối cùng, chỉ để lại một câu “Đợi ” rồi buông tay, chạy đi mất.
Tôi không hề bất ngờ.
Bước thẳng ra khỏi bệnh viện, về nhà thu dọn hành lý.
Lúc lấy hộ chiếu, tôi liếc thấy tờ đơn ly hôn trong két sắt.
Ngày kỷ niệm cưới năm đầu tiên, Tần Mặc đưa tôi bản thỏa thuận ấy, thề rằng nếu có ngày phản bội tôi, sẽ ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản và quyền nuôi con thuộc về tôi.
Trên thỏa thuận còn có chữ ký và dấu vân tay của .
Tôi đã chuẩn bị thêm một bản phụ lục — cầu thu hồi toàn bộ chi phí mà đã chi cho Liễu Y Y.
Tôi ký tên đầy đủ, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
6.
Tôi và con trai lên máy bay.
Tin nhắn và cuộc gọi của Tần Mặc vẫn thay nhau đổ tới không ngừng.
【Mục Tình, nghe máy đi, cho một cơ hội giải thích không?】
【Y Y không có người thân, lại vừa ly hôn, còn mắc bệnh nặng như u não, dù chỉ là bình thường cũng không thể thấy chết mà không cứu.】
【Em ghen, em giận có thể hiểu , em có thể tin một lần không? Chờ ấy mổ xong, mọi chuyện sẽ chấm dứt hoàn toàn.】
【Vừa rồi vội tìm ấy là vì sắp đến giờ phẫu thuật, con ấy cũng sốt ruột không thấy mẹ, nên mới hoảng quá mà lỡ lời, thật sự không có ý đó.】
【Nghe máy đi! Em đang ở đâu ?】
Xem xong tin nhắn, điện thoại tôi vẫn rung liên tục.
Tôi bấm tắt nguồn.
Nhìn sang con trai nằm bên cạnh, nước mắt khiến tầm tôi mờ nhòe, chẳng còn thấy rõ thành phố đang dần lùi xa ngoài cửa sổ.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở một đất nước khác.
Bác sĩ chính của con trai đưa tay ra bắt:
“Lê… học muội? Lâu quá rồi không gặp.”
Tôi phải mất một lúc mới nhớ ra, đó là đàn hồi cấp ba — Trình Túc.
Gặp người quen trong hoàn cảnh này đúng là may mắn trong bất hạnh, tôi đến nghẹn lời:
“Em là Lê Mục Tình. Anh Trình, không ngờ lại trùng hợp như . Ca phẫu thuật của con em, nhờ cả vào !”
Vài ngày sau, con trai lại đưa vào phòng mổ.
Còn người cha — Tần Mặc — từ đó đến nay không gọi lấy một cuộc.
Trong điện thoại tôi lại có một lời mời kết mới, đến từ… Liễu Y Y.
Trang cá nhân của ta vừa đăng một bức ảnh — là ảnh Tần Mặc cùng cậu con trai ta ở khu vui chơi.
Kéo xuống dưới là tin ta báo bình an, ca phẫu thuật u não chỉ cần tiểu phẫu.
Nghĩ đến con trai mình vẫn còn đang giành giật mạng sống, lòng tôi thắt lại như bị ai bóp nghẹt.
Đúng lúc ấy, Liễu Y Y liên tục gửi tới một loạt ảnh.
Tấm nào cũng là hình Tần Mặc chăm sóc ta từng li từng tí.
Làm ấm chân, đút thuốc, che ống truyền dịch khỏi lạnh…
【Anh ấy vẫn tốt với tôi như xưa, như thể bao năm qua chưa từng xa cách.】
7.
Tần Mặc cũng từng đối xử với tôi như .
Lúc Liễu Y Y không cần nữa.
Hạnh phúc mà tôi vẫn luôn tin là thật, hóa ra chỉ là ảo ảnh giữa sa mạc.
Chỉ cần Liễu Y Y quay về, tất cả đều tan biến.
Tôi nhắn lại trong khung trò chuyện:
【Chúc hai người hạnh phúc.】
Thời gian chờ đợi thật dài.
Dù không tin tâm linh, tôi cũng cầu khẩn hết tất cả thần Phật.
Khi cánh cửa phòng mổ mở ra, Trình Túc :
“Thằng bé cơ bản đã qua cơn nguy kịch, không chắc bao giờ sẽ tỉnh lại, thậm chí có thể không tỉnh nữa. Rủi ro trở thành người thực vật vẫn còn.”
“Thằng bé rất kiên cường, em tuyệt đối không bỏ cuộc. Hãy cùng nó cố gắng, chứ?”
Tôi gật đầu liên tục, nước mắt trào ra không kìm nổi.
Một lúc sau mới nghẹn ngào đáp lại một tiếng “Được.”
Con lại đưa vào phòng ICU, tôi gần như không gì.
Chỉ có thể ngày ngày đứng ngoài cửa kính, lặng lẽ con.
Thời gian trôi qua mịt mờ không rõ ngày tháng.
Khoảng hơn một tuần sau, Tần Mặc — người từng biến mất — lại gọi điện tới.
Anh ta không nhắn tin, chỉ gọi liên tục không ngừng.
Lửa giận trong tôi bốc lên tận đỉnh:
“Tần Mặc, tôi đã sẽ không phiền và Liễu Y Y nữa. Anh có về hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Anh còn thấy chưa vừa lòng gì nữa?”
Không ngờ, giọng ta còn tức tối hơn tôi:
“Em và Du Tử đang ở đâu?”
“Lần trước đã giải thích rất rõ rồi, sao em không chịu tin? Em lấy đơn ly hôn ra là có ý gì?”
Hóa ra cuối cùng ta cũng về nhà và thấy bản thỏa thuận ấy rồi.
Tôi bỗng dưng không còn tức giận nữa, chỉ nhàn nhạt rồi đáp lại ta:
“Đúng như nghĩ đấy.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống đất, rồi cuộc gọi cũng bị ngắt.
Bạn thấy sao?