Năm thứ bảy sau khi kết hôn, Tần Mặc nhận một bưu kiện từ người cũ.
Bên trong là một tờ giấy chẩn đoán u não và một bức thư.
Anh xé nát tất cả ngay trước mặt tôi.
Nhẹ nhàng hôn lên má tôi, nở nụ nhàn nhạt như mây trôi:
“Đây là quả báo vì ta đã phản bội .”
“Vợ à, em yên tâm, sẽ không để bất cứ ai ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình ba người chúng ta.”
Thế , lúc con trai gặp tai nạn giao thông, đang chờ cứu mạng, lại ở bên người phụ nữ đó, gọi ta là “Bảo bối ngoan” để dỗ dành uống thuốc.
Liên tục cúp máy mỗi khi tôi gọi đến.
01
Con trai bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đầu còn cắm nửa đoạn thanh thép.
Tôi như cái máy không ngừng gọi cho Tần Mặc, chỉ nhận lại tiếng bận bị ngắt cuộc gọi.
Không lâu sau, cửa phòng mổ mở ra.
Bác sĩ đưa cho tôi vài tờ giấy để ký tên — giấy đồng ý phẫu thuật, giấy thông báo bệnh nguy kịch…
“Vết thương xuyên sọ nghiêm trọng như thế này rất khó xử lý, bác sĩ chuyên khoa thần kinh giỏi nhất bệnh viện hiện đang bận. Nếu mời ông ấy đến mổ chính, khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Bác sĩ rất nhiều, tôi chỉ nghe một điều — có người có thể cứu con tôi.
Nhưng người đó đã bị Tần Mặc đưa đi.
Hơn nửa tháng trước, tờ giấy chẩn đoán u não mà Liễu Y Y gửi tới chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi giật lấy cây bút từ tay bác sĩ, ký tên không do dự:
“Cầu xin các người cứu con tôi! Tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên khoa về!”
Tôi lao thẳng đến khoa ung bướu, hỏi tìm phòng bệnh của Liễu Y Y.
Bên trong, Tần Mặc đang ngồi cạnh giường ta, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Bảo bối ngoan, mau uống thuốc đi, nghe lời nào!”
Một tay cầm thuốc, tay kia đưa ly nước, giọng trầm khàn đầy dịu dàng và cưng chiều.
Liễu Y Y liếc mắt tôi đang đứng ở cửa, rồi chậm rãi đặt môi lên viên thuốc trong tay .
Anh lập tức đưa ly nước lên môi ta…
Cử chỉ thân mật, chu đáo đến từng li từng tí.
Hoàn toàn khác hẳn với người đã xé nát tờ chẩn đoán kia ngày trước.
Tôi nghẹn thở, cố ép mình lên tiếng:
“Tần Mặc, bác sĩ chuyên khoa mời đâu rồi?”
Anh vội vàng đứng dậy đối diện tôi:
“Sao em lại đến đây? Y Y ấy…”
Cái ly rơi xuống đất vỡ tan, nước bắn tung tóe.
Tôi lao tới túm lấy tay :
“Bác sĩ đã đưa giấy báo nguy kịch cho con rồi, bác sĩ chuyên khoa đâu? Phẫu thuật của Du Tử cần ông ấy!”
Cảnh con trai bị đẩy vào phòng phẫu thuật cứ hiện lên trước mắt tôi.
Tôi nghẹn ngào kể lộn xộn hình tai nạn.
Sắc mặt Tần Mặc trắng bệch, vội vàng bảo tôi dẫn đến phòng mổ, còn móc điện thoại định gọi.
Nhưng Liễu Y Y lại đột nhiên lên tiếng:
“Tai nạn nghiêm trọng sao? Cô có bị thương không?”
Giọng ta nhẹ bẫng.
Tần Mặc lập tức dừng bước, cau mày tôi từ đầu đến chân:
“Du Tử cũng là con ruột của em! Sao em có thể bịa chuyện con gặp nguy hiểm?”
Tôi giải thích rằng hai chiếc xe tải va chạm, thanh thép bay xuyên qua cửa kính sau xe tôi, đâm trúng Du Tử đang ngồi ở ghế sau.
Đội cấp cứu và lính cứu hỏa không cho tôi lại gần, càng không cho chạm vào thằng bé.
Thế hoàn toàn không tin.
Anh giật mạnh tay ra khỏi tôi:
“Mục Tình, em quá đáng thật rồi! Bịa ra chuyện này, em không thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Tôi choáng váng, ngã nhào xuống đất.
Chiếc ly vỡ cắm vào đùi, máu loang đỏ cả một vùng.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài rồi đưa tay ra định xem vết thương:
“Em ghen thì có thể với , không nên dối.”
“Anh với Y Y đã là quá khứ, em thật sự không cần phải chạy đến đây ầm lên…”
Làm ầm?
Nếu có thể, tôi còn mong đây chỉ là lời dối hơn cả !
“Nói cho tôi biết chuyên gia ở đâu, hoặc gọi ông ấy đến, tôi hứa tuyệt đối không phiền hai người!”
Tôi hất tay ra, tự đứng dậy.
Rút mảnh thủy tinh ra, ném mạnh xuống ngay trước mặt .
“Đủ rồi!” Anh cúi xuống định bế tôi lên, “Trước tiên phải đi băng bó vết thương đã…”
Nhưng tôi còn chưa kịp vùng ra.
Đằng sau vang lên tiếng nôn khan của Liễu Y Y.
Tần Mặc lập tức buông tôi ra, quay đầu chạy về phía giường ta.
2.
Con trai không thể chờ .
Tôi quay sang phòng giám đốc bệnh viện để cầu cứu, lại thấy một người đàn ông trung niên đang vây quanh, đi về phía phòng bệnh của Liễu Y Y.
Tại quầy y tá, có người đang bàn tán:
“Chủ tịch Tần ra tay thật hào phóng, mới chỉ là u não lành tính giai đoạn sớm mà đã mời bác sĩ Phương ngừng nghiên cứu, từ chối hết ca mổ khác.”
“Còn quyên tiền xây hẳn toà nhà nội trú cho bệnh viện, ai mà không hưởng lợi chứ?”
“Bác sĩ Phương trước giờ chỉ nhận ca phức tạp nguy cấp, Chủ tịch Tần tài trợ toàn bộ dự án nghiên cứu của ông ấy, mới thuyết phục .”
“Nghe Chủ tịch Tần vợ đến mức không còn lối thoát, giờ thì thấy rõ rồi đó…”
Tôi nhận ra ngay người họ gọi là bác sĩ Phương.
Lập tức lao ra giữa hành lang, quỳ xuống, lớn tiếng kể trạng của con trai mình.
Không biết từ lúc nào, Tần Mặc đã đứng sau lưng tôi, kéo mạnh tôi đứng dậy:
“Phải loạn đến mức này sao? Có gì về nhà rồi .”
Anh chưa hết câu đã đẩy tôi cho trợ lý, lạnh lùng dặn dò:
“Dẫn ấy đi băng bó, sau đó đưa về nhà.”
Tôi giãy giụa không thoát, lớn tiếng kêu lên:
“Cầu xin bác sĩ Phương đến phòng phẫu thuật cứu con tôi trước!”
“Liễu Y Y chỉ bị u não lành tính giai đoạn đầu, kiểm tra trễ một chút cũng không nguy hiểm đến tính mạng…”
Nhưng trợ lý và vệ sĩ vẫn lôi tôi đi xa dần.
Rõ ràng bác sĩ Phương đã ý đến tôi, ông ấy còn quay sang tôi.
Nhưng Tần Mặc lại lập tức chắn trước mặt ông, lịch sự đưa tay mời ông đi tiếp.
Tôi chỉ có thể trơ mắt hy vọng dần rời xa, như thể mang theo cả sinh mệnh của con trai.
Thằng bé chưa đầy năm tuổi, nằm một mình trong phòng mổ chắc chắn rất sợ.
Không mời chuyên gia, tôi cũng phải quay lại ở bên cạnh thằng bé.
“Người đi hết rồi, giờ các có thể buông tôi ra chưa? Băng bó xong tôi sẽ tự về nhà.”
“Nhắn với Tần Mặc, không cần lo mẹ con tôi phiền ta và Liễu Y Y nữa.”
3.
Có lẽ vì từng Tần Mặc tôn trọng, họ vẫn buông tôi ra, đứng tôi băng bó xong rồi rời đi.
Tôi quay lại ngồi dưới đất, dựa sát vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao Tần Mặc chỉ cần gặp lại Liễu Y Y là liền biến thành một con người khác?
Chuyện trước kia giữa họ, từng kể hết khi mới tôi.
Liễu Y Y chê nghèo, điều kiện gia đình không tốt, nên đã bỏ để đi theo người khác.
Anh quá khứ không đáng lưu luyến, gặp tôi — người sẵn sàng đồng cam cộng khổ với — là điều may mắn, sau này chỉ muốn trân trọng người trước mắt.
Tôi và nhau hai năm, kết hôn bảy năm.
Từng chia nhau một bát mì gói, cho đến hôm nay đã thành đạt.
Anh luôn là người chồng mẫu mực trong mắt tất cả mọi người.
Để tôi có đủ cảm giác an toàn, công ty để tôi cổ đông lớn nhất, tiền gửi tiết kiệm giao cho tôi quản lý, thậm chí mật khẩu điện thoại và thẻ ngân hàng cũng giống hệt tôi.
Anh cũng rất quan tâm đến con trai, từ khi còn bé đã đích thân cho bú, thay tã, đến cả họp phụ huynh ở mẫu giáo cũng không thiếu mặt.
Vì thế, hôm đó khi xé lá thư và tờ chẩn đoán bệnh của Liễu Y Y ngay trước mặt tôi, tôi đã tin lời .
Cũng chính vì tôi quá tin tưởng, mới không nhận ra đã đưa Liễu Y Y về bên cạnh, còn lấy danh nghĩa đầu tư công ty để chi số tiền lớn chữa bệnh cho ta.
Niềm tin đổ sập bất ngờ, trộn lẫn với tai nạn của con trai, khiến tôi trở tay không kịp.
Trong lúc hoang mang, tôi nhớ ra có người đã chụp ảnh và quay clip tại hiện trường vụ tai nạn.
Tôi lên mạng tìm rồi gửi cho Tần Mặc, sau đó gọi điện cho , như bốc hơi khỏi thế gian — không bắt máy, cũng không hề phản hồi.
Đến khi trời tối, Liễu Y Y xuất hiện sau lưng tôi:
“Phẫu thuật vẫn chưa xong sao?”
“Chị đừng trách Tần Mặc, ấy hay lo lắng thái quá, như em mắc bệnh nan y không bằng. Thương quá hóa rối, nên nhất thời không để ý đến người khác thôi.”
“Chị có cần em gọi giúp ấy không? Để gọi bác sĩ Phương đến nhé?”
Giọng ta nhẹ nhàng, khuôn mặt nở nụ vừa phải, trông chẳng khác nào một bông hoa mong manh vô .
Tôi không đáp lại.
Chỉ liếc đồng hồ, rồi lại lên đèn phẫu thuật vẫn còn sáng.
Cô ta lại tiến đến bên tôi, tự nhiên tiếp:
“Sàn lạnh lắm, chị mau đứng lên đi.”
“Chị có mình thê thảm đến đâu, Tần Mặc cũng không thấy đâu. Em ăn uống không ngon, ấy đã đi đến tận ngoại thành mua cháo gà xé cho em rồi.”
“Tối nay ấy còn phải đi đón con trai em, rồi ở lại cùng em phẫu thuật. Dạo này chắc không rảnh quan tâm đến chị đâu.”
4.
Con trai đang giành giật sự sống, tôi không muốn lãng phí một giây nào để buồn vì Tần Mặc.
Lại càng chẳng có sức mà đấu võ mồm với Liễu Y Y.
Tôi đi đến băng ghế dài ngồi xuống, mới lạnh nhạt đáp lại một câu:
“Cô bệnh tật thế mà vẫn cố tới đây mấy lời này với tôi, thật cảm kích vô cùng.”
Có vẻ ta không hài lòng với phản ứng của tôi, bĩu môi rồi quay người bỏ đi.
Ngoài phòng mổ lại trở về với vẻ im lặng ban đầu, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi dán mắt vào cánh cửa kia, không ngừng cầu nguyện.
Không biết qua bao lâu, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt.
“Thanh sắt đã lấy ra, trạng của cháu vẫn rất nguy kịch. Kết quả tốt nhất có thể chỉ là sống thực vật. Nếu có điều kiện, nên sớm chuyển ra nước ngoài phẫu thuật lần hai…”
Bác sĩ rất uyển chuyển, tôi hiểu — vì không mời bác sĩ Phương, nên họ chỉ có thể đến .
Trước mắt tôi tối sầm lại, tôi cố cắn chặt môi để giữ tỉnh táo:
“Được, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”
Bác sĩ lại đưa cho tôi một tờ giấy.
Là bức tranh gia đình do con trai vẽ.
Trước khi tai nạn xảy ra, thằng bé còn cầm bức tranh khoe với tôi:
“Cô giáo khen con vẽ đẹp, thưởng cho ba bông hoa đỏ đó! Về nhà con muốn ba treo lên.”
Nhưng giờ, máu đã nhuộm đỏ cả bức vẽ, không còn rõ màu sắc ban đầu nữa.
Con trai cũng bị chuyển vào ICU, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân cắm đầy ống dẫn và thiết bị y tế.
Tôi đến bên nó cũng không thể.
Đúng lúc đó, Tần Mặc gọi điện đến:
“Mục Tình, em đang ở đâu ?”
“Hồi nãy bảo người mang cháo gà xé về nhà, giúp việc hai mẹ con em hôm nay chưa về.”
Giọng điệu đầy trách móc và khó chịu.
Tôi hít sâu một hơi:
“Cảm ơn , mua cháo cho Liễu Y Y còn không quên mang phần cho mẹ con tôi.”
Nói xong, tôi dập máy.
Vài phút sau, ta lại liên tục nhắn tin tới:
【Anh với Y Y chỉ là , tuyệt đối không vượt giới hạn!】
【Anh hứa với em, đợi ấy phẫu thuật xong, sau này sẽ cắt đứt mọi liên lạc.】
【Em đừng suy nghĩ linh tinh, ăn uống đầy đủ, ngủ cho ngon, yên tâm đợi về nhà.】
【Mấy hôm nay không có thời gian ở bên hai mẹ con, em đưa Du Tử đi chơi vài ngày cũng , giúp nhắn với thằng bé là về sẽ dẫn nó đi đá bóng.】
Tôi không trả lời lấy một chữ.
Ngồi trên băng ghế, tôi thức trắng đêm liên hệ với các bệnh viện chuyên về thần kinh ở nước ngoài.
Trời vừa sáng, tôi lại vội vã xoay xở đủ mọi mối quan hệ để thủ tục xuất cảnh, rồi lập tức quay lại bệnh viện xác nhận toàn bộ quy trình chuyển viện.
Không ngờ, tôi lại gặp Tần Mặc ngay trong hành lang bệnh viện.
Anh ta nắm tay một bé trai tầm sáu, bảy tuổi, dáng vẻ hốt hoảng, chạy vội về phía tôi.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?