Bức Thư Từ Người [...] – Chương 1

Năm năm trước, Trần Lễ hỏi tôi có muốn đi theo ta không, và tôi đã đi.

Tôi luôn rất tỉnh táo — giữa tôi và ta không hề có cảm.

Anh ta cần một người vợ, còn tôi cần tiền.

Tôi nghiêm túc đóng vai vợ ta, tiêu tiền như nước. Tôi còn hỏi ta có thấy xót không.

Anh ta giàu nứt đố đổ vách, chỉ bảo: “Không đủ thì hỏi .”

Năm thứ năm sau khi cưới, Trần Lễ chết.

Tuyệt quá.

Sau này sẽ không ai quản chuyện tôi hút thuốc, uống rượu. Tôi có thể xách tiền ta để lại đi tìm trai trẻ mà sống cho ra chất.

Ba ngày sau khi Trần Lễ qua đời, tôi nhận một bức thư viết từ năm năm trước.

Câu đầu tiên ghi:

【Gửi vợ của .】

1

Trần Lễ vừa mất, tôi đã ra bar quẩy ba ngày ba đêm.

Rượu mấy chục triệu, cả trăm triệu cũng khui không chớp mắt, người mẫu nam đứng thành hàng cho tôi tha hồ chọn.

Chơi chán chê rồi tôi mới về nhà, thì luật sư của Trần Lễ đưa cho tôi một bức thư.

“Đây là thư ông Trần để lại cho . Trong di chúc, là người thừa kế duy nhất toàn bộ tài sản.”

Tôi trố mắt sững sờ.

Trời đất.

Trần Lễ chắc điên rồi chứ sao? Tôi mới cưới ta năm năm, không con cái gì, ta để lại toàn bộ tiền cho tôi?

“Anh chắc không nhầm đấy chứ?”

Luật sư gật đầu: “Là di chúc ông Trần tự tay soạn, không thể sai .”

Vậy thì Trần Lễ chắc chắn đầu óc có vấn đề.

Tôi suýt nữa không kiềm mà bật , niềm vui dâng đến đỉnh đầu, đến mức suýt quên mất còn có bức thư ta để lại.

Về việc Trần Lễ để hết tiền cho tôi, người không cam lòng nhất chính là đám họ hàng của ta.

Lúc ta chết, từng người trong số họ đều bám lấy giường bệnh khóc lóc thảm thiết.

Không ngờ khóc như thật mà cuối cùng chẳng ai một xu.

Trần Lễ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, người thừa kế duy nhất chỉ có tôi.

Đám họ hàng kéo đến nhà loạn, mặt mày hằm hằm đòi tôi chia tiền.

Tôi từng lăn lộn xã hội, người nào chưa từng gặp? Bọn họ nghĩ có thể chơi chiêu với tôi sao? Nằm mơ!

Tôi vợ Trần Lễ năm năm, số tiền này là tôi xứng đáng hưởng.

Tiền đã vào tay tôi rồi, bọn họ còn mơ cạy ra? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tôi khoanh tay đứng dựa vào cửa, nhếch mép bọn họ gào rú như chó.

“Muốn tiền cũng thôi. Tôi với Trần Lễ không có con, ai trong mấy người quỳ xuống gọi tôi một tiếng ‘mẹ’, tôi sẽ chia cho phần của con tôi.”

Một đám người cộng lại chắc cũng mấy trăm tuổi.

Ai nấy đều là trưởng bối.

Họ tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt tôi mà chửi.

“Con đĩ rác rưởi từ chốn lầu xanh Trần Lễ vừa chết đã xách tiền đi tìm trai, rồi sẽ có báo ứng thôi!”

Tôi mỉm không hề bận tâm: “Chú à, biết sống tận hưởng không?”

Người chết thì đã chết, người sống chẳng lẽ không sống vui vẻ?

Huống hồ giữa tôi và Trần Lễ không hề có cảm, tôi cưới ta chỉ vì tiền.

Giờ ta chết, tôi vớ cả đống tiền, đến tỉnh cả trong mơ.

Sống ở đời, quan trọng nhất là tiền. Những thứ khác đều là vớ vẩn.

2

Đuổi đám họ hàng phiền phức kia đi rồi, cậu người mẫu cao mét tám tám tôi mới kết vài hôm trước liền gọi điện đến.

“Chị ơi, bao giờ chị đến tìm em ? Em nhớ chị đến mất ngủ luôn rồi nè~”

Giọng nũng nịu ấy khiến tim tôi ngứa ngáy.

“Tạm thời mấy hôm nay bận việc, chưa tới .”

Vừa xong tôi đã chuyển khoản cho cậu ta cái bao lì xì 9999. Một chút tiền lẻ đã đủ dỗ cậu ta thành cục bông mềm.

Cúp máy, tôi ngồi trên ghế sofa da thật, nhâm nhi ly vang đỏ, suy nghĩ xem nên tiêu tiền thế nào cho đã.

Nhiều con số 0 đến mức ai bị ám ảnh hội chứng sợ dày đặc chắc cũng chữa khỏi.

Đây chính là cuộc sống mà tôi từng mơ tới.

Có tiền, có thời gian, lại còn tự do. Không phải sống kiểu lén lút trong bóng tối nữa. Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, chẳng ai dám quản.

Nói gì thì , tôi cũng khá biết ơn Trần Lễ.

Năm đó, ta gặp tôi trong một buổi tiệc — lúc tôi đang cố lẻn vào để tìm đại gia bám — rồi hỏi tôi có muốn đi với ta không.

Tôi hỏi tại sao.

Anh ta mỉm , ta cần một người vợ.

Trùng hợp thay, tôi lại cần tiền.

Mỗi người có thứ mình muốn, đôi bên cùng có lợi.

Bỗng dưng lại nhớ ra cái bức thư ta để lại, tôi cũng chẳng nhớ nổi đã tiện tay vứt nó ở đâu.

Anh ta có thể viết gì chứ?

Một quý ông mẫu mực dịu dàng không hề có chút sắc bén nào, chắc thư cũng toàn những lời lẽ văn vẻ nhẹ nhàng.

Tôi chẳng mấy quan tâm, thậm chí còn thấy bực mình khi nghĩ đến chuyện ta chết rồi mà vẫn còn muốn “giáo huấn” tôi qua mấy dòng thư.

Rượu vang độ không cao, mà tôi thì lúc nào chẳng thích có rượu mới thấy vui.

Tôi đứng dậy đi xuống lầu, định lấy chai rượu đá mình để trong tủ lạnh. Mở tủ ra liền thấy một tờ giấy nhớ dán ngay bên trong.

【Uống ít rượu đá thôi, cũng đừng uống rượu nhiều.】

Tôi khựng lại.

Nhớ ra rồi, là Trần Lễ viết đấy.

Anh ta không thích tôi hút thuốc uống rượu, không tốt cho sức khỏe, mấy lần còn cùng tôi cố cai.

Tôi thì chưa lần nào kiên trì nổi, toàn bỏ cuộc giữa chừng, còn bất cần mà bảo : “Tật này có từ lâu rồi, sửa không nổi đâu.”

Lăn lộn giữa xã hội đục ngầu, tôi từng chịu quá nhiều khổ, nên mới sinh ra cái thói quen lấy rượu và nicotine để tê liệt nỗi đau, lâu dần thành nghiện lúc nào không hay.

Ngay cả khi lấy Trần Lễ, một bà vợ giàu có rồi, tôi vẫn không sửa nổi. Không đủ thanh lịch, không đủ dịu dàng, càng không đủ đúng mực.

Nhưng Trần Lễ chưa từng mắng tôi, ánh mắt không có chút khinh miệt, dịu dàng như chăn phơi dưới nắng mùa thu.

“Thói quen tốt cũng có thể rèn , sẽ cùng em.”

Anh không rượu, không thuốc, chẳng có tật xấu nào. Thú vui chỉ là trồng hoa, viết chữ, đọc sách — chậm rãi và bình lặng, cứ như sẽ chẳng bao giờ nổi giận.

Với tôi thì, chán đến mức không chịu nổi.

Tôi thích sự náo nhiệt, thích mấy thứ mới mẻ, thích sống một cách bốc đồng và chói sáng để thiên hạ đều biết tôi có tiền — hoàn toàn trái ngược với cách sống của Trần Lễ.

Tôi mặc đồ lòe loẹt, có tiền rồi thì thích đeo hết những gì đắt giá lên người, không quan tâm hợp hay không, đẹp hay xấu.

Có người mỉa mai tôi là phường trọc phú chưa từng thấy đời. Tôi không quan tâm, chỉ quay sang hỏi Trần Lễ: “Em mất mặt à?”

Anh chỉ mỉm dịu dàng bảo: “Em rất xinh đẹp.”

Cứ như , chúng tôi sống dưới một mái nhà, yên bình trọn năm năm.

3

Thấy chữ trên tờ giấy nhớ, tôi bực bội tặc lưỡi, rồi mạnh tay đóng sầm cửa tủ lạnh.

Chết rồi mà còn muốn quản tôi, phiền thật đấy.

Chẳng còn tâm trạng uống rượu nữa, tôi quay người trở lại phòng trên lầu.

Phòng im lặng đến kỳ lạ. Trên kệ cạnh giường vẫn còn đặt cuốn sách thường đọc mỗi tối.

Cuốn đó dày cui, nặng trịch, tôi từng bảo là đem ra đè mì tôm thì hợp. Anh chỉ bảo đợi đọc xong sẽ cho tôi thử.

Lá thư không biết tôi đã tiện tay vứt đâu, giờ lại đang nằm ngay dưới cuốn sách ấy.

Tôi mở thư ra, bên trong có hai tờ giấy mỏng.

Nét chữ rắn rỏi mà đẹp mắt, đúng là chữ của Trần Lễ.

Tôi không học cao, chưa học hết cấp ba đã ra ngoài lăn lộn. Với tôi, viết thư là chuyện quê mùa lỗi thời, sến sẩm phát chán.

Nhưng thư của lại có mùi hương nhè nhẹ, khiến tôi không còn cảm thấy phản cảm nữa.

Luật sư , thư này viết từ năm năm trước, Trần Lễ dặn ta: khi nào chết thì hãy giao lại cho tôi.

Nói cách khác, đã biết mình sẽ chết — ngay từ lúc chúng tôi mới cưới, Trần Lễ đã viết sẵn bức thư này.

Trong thư sẽ viết gì đây?

Nói là cưới tôi chỉ để sống tạm bợ qua ngày, hoặc bảo sau khi ta chết thì tôi coi như đã “ly hôn”, sau này cũng không ghi tên vào gia phả nhà họ Trần — vì loại phụ nữ như tôi sẽ ô uế thanh danh của ta.

Nếu sợ tôi bẩn thanh danh mình đến thế, sao ban đầu còn tìm tôi cưới?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy tức sôi máu. Tôi khẩy đầy giễu cợt, xem thử cái gã đàn ông chết tiệt đó rốt cuộc muốn nhắn nhủ thứ vớ vẩn gì trong thư.

Chương 2 ở đây nha:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...