Bức Thư Tình Ác [...] – Chương 9

**18**

Đã quen biết nhau, tôi đương nhiên phải tặng ta một giấc mơ đẹp.

Rất nhanh, một trẻ đẹp, giàu có để ý đến ta, bắt đầu theo đuổi ta.

Đoạn Trạch ban đầu từ chối, dù sao ta vẫn còn Tống Ngữ Thi.

Nhưng sự so sánh quá rõ ràng, một người đẹp, dịu dàng, giàu có; một người phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, tính nóng nảy, tràn đầy năng lượng tiêu cực.

Trái tim Đoạn Trạch bắt đầu d.a.o .

Tống Ngữ Thi vốn dĩ là cao thủ trong lĩnh vực này, rất nhanh phát hiện ra.

Nhưng Đoạn Trạch không chịu thừa nhận, dù sao họ đều là kiểu người không bị bắt quả tang sẽ không thừa nhận.

xinh đẹp thi thoảng lại kích thích, gửi tặng quà, cà vạt, áo vest, quần lót.

Tống Ngữ Thi hoàn toàn phát điên.

Cô ta càng phát điên, Đoạn Trạch càng khó chịu.

Cuối cùng, Đoạn Trạch không thể chịu nổi, tát ta một cái và : "Nếu không phải tại , tôi sao lại dính đến Lý Lê, người phụ nữ điên đó, sao lại có cuộc sống thảm thế này!"

Trong cuộc tranh cãi với Đoạn Trạch, Tống Ngữ Thi biết sự thật kiếp trước.

Hai bên đều cho rằng lỗi là của đối phương.

Cuối cùng, vào buổi chiều khi Đoạn Trạch về nhà thu dọn đồ đạc, Tống Ngữ Thi bỏ thuốc vào nước uống của ta, sau đó châm một đám cháy lớn.

Khi Đoạn Trạch lính cứu hỏa cứu ra, ta đã bị thiêu cháy không còn hình dạng.

Trớ trêu thay, Tống Ngữ Thi cũng nhảy qua cửa sổ thoát thân, sau đó bị bắt vào tù vì tội phóng hỏa thương tích.

Kiếp trước tôi bị thiêu sống trong ngọn lửa, ta cuối cùng cũng nếm trải cảm giác đó.

Đoạn Trạch nằm viện nửa năm cuối cùng xuất viện, trên đường đến tìm tôi, ta thấy tôi và xinh đẹp đang đi dạo cùng nhau.

Anh ta căm hận tôi, tôi mỉm và nhép miệng : "Vui không?"

Chỉ một nụ , đã khiến ta hoảng hốt bỏ chạy.

Sau này, tin tức về ta là nghe ta bị vấn đề tinh thần, phải vào bệnh viện tâm thần, hàng ngày đối diện với cửa sổ đập đầu và : "Lý Lê, tôi sai rồi! Xin lỗi! Tha cho tôi!"

Hoặc là hét lên: "Có cháy! Cứu tôi với! Lửa muốn thiêu c.h.ế.t tôi rồi!"

Cả đời này ta sẽ luôn sống trong ảo giác bị thiêu cháy và sự sợ hãi mà tôi mang đến cho ta.

**19**

Khi tài sản đạt đến một mức độ nhất định chỉ là một con số.

Kiếp này bố mẹ ở bên, không lo về kinh tế, tôi tiếp tục con đường học vấn của mình.

Tôi không nghĩ rằng ý nghĩa cuộc đời tôi chỉ có trả thù.

Tôi luôn tin rằng tôi sinh ra đã phi thường, tôi sinh ra để tạo ra giá trị vô hạn, sự tồn tại của tôi phải cho môi trường và xã hội tốt đẹp hơn.

Tôi dùng số tiền kiếm , xây dựng vô số trường tiểu học nông thôn, cùng giáo già góp phần vào sự nghiệp giáo dục.

Không bị kinh tế ràng buộc, tôi tập trung vào thí nghiệm, phát minh ra nhiều thứ mà tôi luôn muốn kiếp trước.

Có ứng dụng phân tích khuôn mặt thông minh, có thể nhanh chóng tìm kiếm những người có khuôn mặt tương tự trên toàn quốc thông qua người thân, truy tìm những đứa trẻ có khả năng bị bắt cóc cao nhất.

Lý do tôi điều này là vì tôi có một người cảnh sát chuyên bắt kẻ buôn người, Hà Ngọc, mẹ ấy bị bắt cóc và bị hủy hoại cả đời.

Tôi còn cùng đội ngũ phát triển một loại robot nano, có thể tiếp cận trực tiếp vùng bệnh của bệnh nhân, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm, một hoặc hai năm nữa có thể áp dụng vào y tế hàng ngày.

Không giống như kiếp trước bị cuốn vào mối quan hệ " em" đầy m.á.u chó của hai kẻ điên, đây mới là con đường tôi nên đi.

May mắn thay, ông trời đã cho tôi một cơ hội sống lại, tương lai, tôi tin rằng tên tôi sẽ ghi vào một trang nào đó trong sách lịch sử.

Tôi muốn cuộc đời mình thực sự tỏa sáng.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...