**10**
"Cả thiên hạ đều vì lợi mà đến; cả thiên hạ đều vì lợi mà đi."
Mấy tên lưu manh ban đầu còn muốn giữ nghĩa em, cắn răng nhận rằng chúng chỉ là tự thấy tôi không vừa mắt mà thôi.
Cho đến khi cảnh sát với chúng về những hình mà chúng có thể phải đối mặt.
Sự việc này không chỉ đơn giản là bắt nạt học sinh khác.
Mà đã trở thành một vụ cướp và thương tích nghiêm trọng.
Vừa hay vào thời điểm này, khu Nam đang chuẩn bị đăng ký danh hiệu thành phố văn minh.
Tự nhiên là phải đánh mạnh và xử lý nghiêm.
Rất nhanh, Đoạn Trạch bị khai ra.
Đoạn Trạch muốn chối cũng không thể, nơi họ gặp gỡ ban đầu có camera giám sát, còn có cả lịch sử trò chuyện trên QQ.
**11**
Cuộc điều tra diễn ra khá nhanh, trong nửa tháng đã thu thập đủ chứng cứ, và họ nhanh chóng thừa nhận.
Tuy nhiên, quá trình xét xử kéo dài vài tháng.
Trong thời gian đó, Tống Ngữ Thi liên tục tìm tôi để sự.
"Lý Lê, sao cậu có thể đê tiện như ! Cậu biết rõ Đoạn Trạch thích cậu mới những chuyện đó, sao cậu nỡ lòng hủy cuộc đời ta?"
Tôi còn chưa kịp gì, từng tố cáo Tống Ngữ Thi bắt nạt mình là Trần Nhạc đã đỏ mặt đứng ra mắng ta: "Ai đê tiện bằng cậu? Cậu nghĩ người thương tích là thích, thì chúc cậu sau này gặp những người đàn ông cũng 'thích' cậu như nhé!"
"Muốn c.h.ế.t à!" Hai người của Tống Ngữ Thi đứng ra, lườm chúng tôi.
Tôi kéo Trần Nhạc ra sau, khiêu khích: "Ai muốn chết? Đừng chỉ suông, dám tay không? Các người như bầy ruồi bu quanh đống phân, cứ nghĩ tôi sẽ gì với đống phân đó, đó chỉ là suy nghĩ của ruồi thôi biết không? Tôi ngoài ghê tởm ra chẳng biết gì với các người nữa."
"Lý Lê, đủ rồi đó! Cậu tự cao tự đại gì chứ? Ngoài việc học giỏi ra có gì mà kiêu ngạo."
"Thật ra tôi càng không hiểu suy nghĩ của đống phân, và tôi cũng không giải thích với đống phân, vì nó chỉ là một thứ thải ra thôi. Cậu không còn là cùng lớp của chúng tôi nữa, để bầy ruồi của cậu cút khỏi đây không?"
"Đồ nhà quê, suốt ngày cứ nhắc đến phân với nước tiểu."
"Ai là phân thì sẽ tức giận thôi!" Trần Nhạc thò đầu ra mắng lại.
"Cậu!"
Tống Ngữ Thi giậm chân, tức giận kéo hai người của mình đi.
Kết quả xử Đoạn Trạch và mấy tên lưu manh có vào học kỳ một lớp 12.
Đoạn Trạch bị buộc tội cản trở công lý, người thương tích và nhiều tội danh khác.
Mấy tên lưu manh đó, vì số tiền trong túi của tôi là hơn năm nghìn đồng, thuộc tội cướp giật và thương tích.
Trong số họ, người bị xử nhẹ nhất là ba năm tù, nặng nhất là bảy năm tù.
Đoạn Trạch bị xử năm năm tù.
Đủ rồi, sống lại một lần nữa, dù Đoạn Trạch có ngu ngốc, tôi vẫn lo lắng ta nhớ lại kiếp trước và có thông tin tiên tri.
Nếu ta sống tốt, sao tôi có thể xử lý ta?
Bây giờ ta vào tù là đúng lúc.
Tôi cũng dọn dẹp tâm trạng, tập trung vào việc học.
Nhưng ruồi nhặng quá nhiều, không thể đuổi hết , Tống Ngữ Thi như một đống phân đầy mùi hôi thu hút những con ruồi bu quanh.
Một tin đồn đăng trên diễn đàn trường trở nên nổi tiếng.
Trong đó có nhiều hình ảnh nhạy cảm của tôi đã qua chỉnh sửa.
Một trong những người của Tống Ngữ Thi, Tạ Bác Văn, tuyên bố rằng tôi đã ngủ với ta.
Nói chuyện rất chi tiết, còn rằng nếu không phải là vì giá rẻ, ta cũng không thể cứng lên trước thân hình to lớn của tôi.
Đi trong trường, tôi luôn bị người ta chỉ trỏ.
Không hổ là ruồi nhặng, ngay cả việc truyền bá tin đồn bẩn thỉu cũng .
Họ còn tụ tập đặt cho tôi biệt danh, gọi tôi là "năm mươi đồng", chỉ cần năm mươi đồng là có thể ngủ với tôi.
Tôi bước đến trước mặt hai nam sinh đang chuyện: "Có thật không?"
Hai người này cũng thuộc nhóm của Tống Ngữ Thi.
Khi đối diện trực tiếp với tôi, những tên hèn nhát đó lại lắp bắp.
Tôi không tha cho họ, lập tức báo cảnh sát ngay tại chỗ. Tôi rằng mình là học sinh trường Nam Khê, có thể đã bị người ta bỏ thuốc mê và cưỡng h.i.ế.p mà không biết, đối phương còn chụp ảnh và đăng lên diễn đàn trường, tôi muốn chết.
Tôi muốn nhảy xuống từ mái trường.
—
Bạn thấy sao?