**6**
Cô giáo là , camera giám sát lấy ra rất nhanh.
Kiếp trước, vì sự kiện thư , tôi bị các trong lớp trêu chọc rất lâu. Họ đều Đoạn Trạch thích tôi, cứ cợt chúng tôi.
Nhưng lần này, với bằng chứng từ camera, người bị trêu chọc lại là Đoạn Trạch và Tống Ngữ Thi.
Mọi người gọi Đoạn Trạch là "kẻ si ", bảo ta diễn thêm một màn hùng cứu mỹ nhân, vì mà bất chấp tất cả.
Mỗi lần như , mặt ta đỏ bừng, thậm chí ném sách, đá bàn.
Nhưng theo bản tính con người, càng phản ứng mạnh, càng nhiều người tìm đến ta để trêu chọc.
Cuối cùng, vì chuyện này mà ta đánh nhau với học vài lần và bị kỷ luật.
Tống Ngữ Thi cũng không khá hơn.
Những mẩu giấy phạm tôi bị giáo Lưu giao cho giáo viên chủ nhiệm, và liên hệ với phòng giáo vụ.
Cộng thêm sự kiện thư , nhiều học từng bị Tống Ngữ Thi trêu ác ý cũng đứng ra tố cáo ta.
Cuối cùng trường học bị áp lực phải chuyển ta sang lớp thường.
Điều này các học sinh lớp thường rất tức giận, khi biết về sự kiện thư , vừa vào lớp ta đã bị mỉa mai: "Gì đây? Lớp chúng ta là nơi nhận những kẻ giả tạo à? Lớp chúng ta không thích đâu nhé! Lớp chúng ta cũng có người học giỏi, không phải cầu xin đến đây đâu! Là tự đòi đến đây mà!"
Anh em của ta biết chuyện, sau giờ học muốn tìm mấy kia sự.
Nhưng nhớ đến việc Đoạn Trạch bị kỷ luật vì đánh nhau, cuối cùng ta chỉ biết nhịn nước mắt kéo em mình lại.
**7**
Tuần đầu tiên sau khi Tống Ngữ Thi bị chuyển đi, Đoạn Trạch vẫn không từ bỏ việc quấy rối tôi.
Anh ta vẫn kiên trì theo đuổi tôi như kiếp trước.
Anh ta viết lại thư cho tôi, có cảm với tôi.
Anh ta nhét hoa hồng vào ngăn bàn tôi, dán nhãn trái tim lên bàn học của tôi, đặt trà sữa.
Tôi vứt đi thì ta lại mua.
Tôi không rõ cơ của ta kiếp này là để chọc tức Tống Ngữ Thi hay đơn giản là muốn trả thù tôi?
Nhưng điều đó không quan trọng, vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc né tránh mãi.
Tôi muốn họ biết rằng, rác rưởi nên ở trong thùng rác.
Đoạn Trạch lại lợi dụng giờ nghỉ trưa khi lớp học không có ai, ép buộc nhét bó hoa vào tay tôi.
Tôi giả vờ không hiểu : "Ý gì đây?"
"Theo đuổi cậu đó! Bạn Lý chỉ biết học, mà cũng không hiểu sao?"
Tôi buông tay, hoa rơi xuống đất, nhếch môi mỉa mai: "Anh cũng xứng à!"
"Khốn nạn! Cậu giỏi lắm!" Anh ta đá văng bó hoa, lại nhanh chóng cợt, "Không sao, tôi thích thử thách khó."
Phải không?
Vậy đừng tôi thất vọng nhé! Tôi còn đang chờ để đưa vào lò đốt rác đấy!
Bạn thấy sao?