**4**
Tống Ngữ Thi đang thì thầm với mấy người , lại tôi với ánh mắt ác ý.
Kiếp trước vào thời điểm này, tôi khá nhút nhát, đối mặt với những biệt danh mà họ đặt cho, tôi đều âm thầm chịu đựng.
Ngu ngốc không biết rằng, càng nhượng bộ, đối phương càng đà lấn tới.
Với thành tích của Tống Ngữ Thi, ta không đủ điều kiện vào lớp chúng tôi, bố mẹ ta phải chi một khoản tài trợ lớn để ta có thể ngồi cùng lớp với chúng tôi.
Dù , ta vẫn luôn kêu ca không công bằng, rằng chỉ số điểm đó mà bán đắt như , trường học không đi cướp của à.
Lại rằng thầy lấy tiền của ta để bù đắp cho những người không biết xấu hổ.
Người mà ta ám chỉ là tôi.
Vì thành tích tốt, vừa vào trường, tôi đã miễn các loại học phí, thậm chí mỗi tháng còn có phụ cấp sách vở và phụ cấp ăn uống, mỗi lần thi xong còn phát các loại phần thưởng.
Nhưng những thứ đó không phải miễn phí, trường cần tôi đạt thành tích tốt, đỗ vào trường đại học tốt, rạng danh trường.
Cảm thấy bỏ tiền vào lớp chúng tôi là thiệt thòi đúng không, giờ tôi sẽ giúp nhé, Tống Ngữ Thi.
Tôi cầm bài kiểm tra lên tầng năm tìm giáo dạy toán của lớp chúng tôi, Lưu.
Bà giáo già dạy gần ba mươi năm, tính nóng nảy, đã đào tạo ra nhiều học sinh đạt điểm tối đa môn toán.
Nhà trường tìm mọi cách giữ bà lại, thậm chí bây giờ còn đang đàm phán về việc mời bà trở lại sau khi nghỉ hưu.
Tôi là một trong những học sinh bà quan tâm nhất khóa này.
Tôi chọn một bài toán mà bà không thể giảng xong trong thời gian ngắn. Quả nhiên, sau khi chuông hết tiết reo, bà : "Chiều chúng ta giảng xong rồi ăn tối sau, tôi sẽ đến lớp tìm em."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
—
**5**
Thực ra tôi đợi ở tầng dưới không xa.
Quả nhiên không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng giáo già nổi giận: "Em đang gì đấy?
"Đùa à, sao không về với bố mẹ em!"
Cùng với bức thư bị phát hiện, còn có những mẩu giấy sỉ nhục mà Tống Ngữ Thi từng nhét vào cho tôi.
Sự tức giận khiến tôi không thể chịu đựng thêm nữa mà chửi lại: "Nhà không có giáo dục à? Tôi còn chưa chê ăn uống màu khiến người khác buồn nôn. Ai muốn gặp chứ? Cô không đủ trình thi đỗ, tự bỏ tiền ra mà vào đây, còn mặt mũi nào mà !"
Vừa mới phản công, họ đã cùng nhau nhạo: "Ồ! Ồ! Học bá cũng biết chửi à! Thôi thôi! Người ta học giỏi lắm, giỏi ghê nhỉ! Cẩn thận đấy, người ta là cục cưng của thầy , đi mách lẻo bây giờ!"
Những trò ác ý này chỉ dừng lại khi Đoạn Trạch bắt đầu theo đuổi tôi.
Đoạn Trạch chọc tức tôi và ta, cố xung đột, bảo vệ tôi, buồn là tôi còn thực sự cảm .
Tôi tưởng ta là một trong số ít người có lòng chính nghĩa, vì giúp tôi mà cãi nhau với các em của ta.
Vì , dù ban đầu tôi không đồng ý với ta, tôi vẫn đưa cho ta một số ghi chép của mình, chủ giảng bài cho ta.
Vừa đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng giáo già mắng: "Tống Ngữ Thi, em chê phí đắt có thể không vào lớp chúng tôi, thậm chí em có thể tìm hiệu trưởng, tìm người thu phí, em trút giận lên người vô tội thì có bản lĩnh gì? Em tưởng trường thiếu em mấy đồng bạc đó à? Đuổi hết các em đi, trường còn nuôi hàng trăm, hàng nghìn Lý Lê khác.
"Em gầy lắm à? Có cần phát giấy khen không? Vinh quang lắm à! Ở đây gì, đi thi hoa hậu đi! Ở đây bắt nạt học là bản lĩnh gì?
"Thư viết giỏi lắm à! Sao lúc thi ngữ văn không thấy em phát huy nhỉ? Em viết cái này để gì?"
"Em… Em… Em Chỉ thôi, Em không cố ý." Tống Ngữ Thi vừa khóc vừa , nước mắt lưng tròng.
"Đùa à? Quấy rối, phạm người khác, giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác là sao? Sau này ra xã hội, nếu g.i.ế.c người cũng có thể giải thích là à?"
Tiếng ồn trong lớp quá lớn, nhiều học sinh đã quay lại.
Bao gồm cả Đoạn Trạch.
Anh ta thấy Tống Ngữ Thi khóc đáng thương, lập tức đứng ra : "Thầy ơi, lá thư đó là do em viết, là em thích Lý, muốn theo đuổi ấy, nhờ Tống đưa giúp lá thư ."
Cô giáo già khẩy, rồi quay sang ta : "Cậu cảm lắm phải không! Anh hùng cứu mỹ nhân đúng không!
"Trong lớp có camera giám sát, tôi sẽ gọi điện cho giáo vụ để lấy băng ghi hình. Nếu không đúng như cậu , thì tôi chỉ có thể cho rằng các cậu đã có âm mưu xấu, lôi kéo học sinh vô tội vào chuyện này. Lớp chúng ta, hoặc rộng ra là trường học của chúng ta, không chào đón những học sinh như các cậu. Trường học tồn tại là để mọi người học hành chăm chỉ, cố gắng học tập, thậm chí đối với những học sinh gia đình bình thường, là để giúp họ thay đổi tương lai qua con đường học tập, thi đại học. Nếu hôm nay tôi không xử lý chuyện xảy ra với Lý Lê, thì liệu ở những góc khuất mà chúng ta không thấy, các cậu còn bao nhiêu trò như nữa, phiền một học sinh bình thường đang nỗ lực phấn đấu?"
Bạn thấy sao?