Bức Màn Bí Mật – Chương 5

17

Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi.

Anh đã cầu Thẩm Nam Chi trả lại trợ lý cũ Dương Dương cho tôi, còn bản thân thì dọn ra ngoài sống.

Chúng tôi đã rất lâu không gặp nhau rồi.

Một tuần sau, tôi vô thấy xuất hiện trên bản tin truyền hình ở Hải Cảng.

Anh đứng cạnh Cố Hạc, xung quanh là hoa tươi, ánh đèn rực rỡ.

Anh cầm ly rượu, bình thản trò chuyện, khéo léo giao tiếp trong đám đông.

Một Thẩm Diên Châu sắc sảo, đầy hào quang như thế, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Cuối năm, lịch trình dày đặc cũng dần kết thúc.

Sau vài tuần mất liên lạc, Thẩm Diên Châu lại quay trở về trạng thái dịu dàng, ấm áp như trước.

Như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Tôi cũng vui vẻ giả vờ như không biết gì.

Trước buổi ra mắt phim, chị Dương sắp xếp cho tôi đi roadshow quảng bá ở một vài thành phố lớn.

Nghĩ đến việc lại phải gặp mặt Hướng Nam Tinh, lòng tôi bỗng thấy khó chịu vô cớ.

Lúc này, bé trang điểm đang cẩn thận chỉnh sửa lớp makeup trên mặt tôi.

Thẩm Diên Châu rất tự nhiên lột vỏ một trái dâu tây, đưa đến trước miệng tôi.

Tôi vô thức mở miệng đón lấy, ăn một cách ngon lành.

Cả đoàn không ai cảm thấy hành này quá mức thân mật.

Chị Vy Vy ngồi bên cạnh khách mời, thấy cảnh này thì khẽ mỉm .

Chị ấy và Dương Dương ở bên cạnh còn nhỏ giọng thì thầm, thích thú huých nhẹ vào nhau.

Nhớ lại ngày đầu gặp tôi, khi ấy tôi mới chỉ là một sinh viên năm hai, vẫn còn ngây thơ và non nớt.

Nhưng ánh mắt lúc nào cũng toát lên sự kiên cường, không chịu khuất phục.

Chỉ tiếc rằng, trong chuyện cảm, tôi luôn là người chậm hiểu.

Chỉ cần ai đối xử tốt với mình một chút, tôi lập tức muốn dâng trọn cả trái tim.

Không biết sao lâu như mà Thẩm Diên Châu vẫn chưa cưa đổ người ta nữa.

Dương Dương đột nhiên hớn hở vào hot search:

“Chị Uyển, chị lại lên hot search nữa rồi!”

Tôi quay đầu Thẩm Diên Châu, hỏi rất tự nhiên:

“Lại là nhờ sức mạnh của đồng tiền à?”

Thẩm Diên Châu nhét thêm một trái dâu vào miệng tôi, nhẹ:

“Tiền của công ty trước giờ luôn chi vào đúng chỗ.”

Tôi bĩu môi:

“Ý là em không đáng đầu tư đúng không?”

Anh lấy cuống dâu gõ nhẹ vào chóp mũi tôi:

“Tiểu tổ tông à, thế phí bồi thường hợp đồng giá trên trời của em là ai trả hả?”

Dương Dương bất ngờ chen ngang không khí ám muội vừa mới chớm nở:

“Chị, bên dưới hot search có người chị lấy quản lý cũ bàn đạp, liên quan đến cả giao dịch ái.”

Thẩm Diên Châu lập tức cầm điện thoại lướt nhanh xem thử.

Gương mặt trở nên nghiêm túc, vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng với tôi:

“Lát nữa lên sân khấu, em cứ đi theo Vy Vy là , đừng căng thẳng. Anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”

Tôi chằm chằm vào mấy dòng tiêu đề trên hot search, ngón tay vô thức siết chặt đến trắng bệch.

18

Tôi mọi người vây quanh đưa lên sân khấu roadshow quảng bá phim.

Hướng Nam Tinh đi song song cạnh tôi, dường như muốn điều gì đó.

Nhưng lúc này tôi chỉ thấy hồi hộp, .

Đã năm năm rồi, tôi mới lại có cơ hội đứng trên sân khấu một lần nữa.

MC nam bắt đầu giới thiệu chương trình:

“Các khán giả thân mến, hãy cùng chào đón nữ chính của bộ phim trinh thám – hồi hộp 『Hơi thở qua khe cửa』, nữ diễn viên Trần Uyển!”

“Cô Trần Uyển, so với các vai diễn trước đây, nhân vật An Tâm lần này có mang lại cho trải nghiệm và cảm gì mới mẻ không?”

Ánh đèn sân khấu tập trung hết vào tôi.

Mặc dù đã liên tục tự trấn an bản thân, tôi vẫn không ngừng run nhẹ vì .

“Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ bộ phim này.”

“Cũng cảm ơn đạo diễn, các diễn viên, cùng tất cả những người đã hỗ trợ phía sau.”

“Chính nhờ sự nỗ lực và cố gắng của mọi người, nhân vật An Tâm mạnh mẽ, kiên cường, thông minh mới có thể đứng trên màn ảnh lớn, gặp gỡ khán giả.”

Tôi định thêm điều gì đó thì bên dưới đã có người lớn tiếng chen ngang:

“Xin hỏi Trần Uyển, có phản hồi gì về tin tức bị quản lý cũ lăng mạ đang nổi trên hot search không?”

“Cô Trần Uyển, thật sự lợi dụng tiểu thư Thẩm Nam Chi để giao dịch với ông chủ lớn phía sau à?”

“Tại sao lại đối xử tệ bạc với quản lý của mình như thế? Tiểu thư Thẩm trước giờ luôn cố gắng tìm kiếm cơ hội cho mà!”

Từng câu hỏi dồn dập khiến tôi gần như nghẹt thở.

Ở góc xa, tôi thấy Thẩm Nam Chi đang nhếch môi , bình tĩnh ngắm tất cả những điều ta đã dàn xếp sẵn.

Phía hậu trường, chị Vy Vy sốt ruột dậm chân liên tục.

Hướng Nam Tinh nhỏ giọng bên cạnh:

“Uyển Uyển, em mau giải thích đi chứ!”

“Ngày hôm đó cũng có mặt, rõ ràng là gã kia quấy rối Nam Chi trước mà.”

Tôi cố gắng đứng thẳng người, ổn định lại tâm trạng, tự chống đỡ để không bị ngã xuống.

Tay tôi run run cầm lấy micro, vừa định mở lời.

Ngay lúc đó, một bóng đen lao tới từ phía dưới sân khấu, đẩy ngã tôi xuống sàn.

Gã đàn ông bóp mạnh cổ tôi, sắc mặt hung dữ, hét lớn đầy điên cuồng:

“Chết đi, con đàn bà hèn hạ! Mày dám âm thầm đương với idol của chúng tao sao? Mày có tư cách gì chứ?”

“Chúng tao vì ấy mà hi sinh biết bao nhiêu, mà mày dám tung ảnh nóng của ấy để trèo cao à?”

Đầu óc tôi tràn đầy hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hắn vừa vừa lấy ra từ trong túi một chai nhỏ chứa thứ dung dịch kỳ lạ, chuẩn bị xịt thẳng vào mặt tôi.

Đầu ngón tay tôi run rẩy, cơn sợ hãi bắt đầu lan rộng khắp cơ thể.

Tôi cố hết sức giữ chặt tay hắn, vùng vẫy giãy giụa.

Hướng Nam Tinh hoảng loạn định lao tới cứu tôi, lập tức bị Thẩm Nam Chi gắt gao kéo ngược trở lại.

MC cuống cuồng chỉ huy bảo vệ, cố gắng kéo tên điên kia ra khỏi người tôi.

Hắn ta vung chai thuốc, ác độc :

“Loại đàn bà như không xứng có gương mặt này.”

“Để xem, khi gương mặt bị hủy hoại rồi, liệu ấy còn thích nữa không!”

“Đừng ai bước tới đây, nếu không, mặt của ngôi sao lớn sẽ tiêu đời đấy!”

Mọi người xung quanh hoảng loạn không dám nhúc nhích.

Hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Tôi tuyệt vọng nghĩ:

Xong đời rồi.

Ngay giây tiếp theo, tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Thẩm Diên Châu gắt gao ôm lấy tôi, chặt đến mức vai tôi gần như bị bóp vụn.

Anh lúc này vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.

May thay, MC cùng bảo vệ nhanh chóng lao tới khống chế kẻ tấn công.

Một ít axit loang lổ nhỏ xuống sàn, tạo thành những lỗ nhỏ li ti.

Tên kia dù không thành công vẫn điên cuồng gào thét:

“Đồ đàn bà lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ!”

Thẩm Diên Châu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, thì thầm an ủi:

“Chiu Chiu, đừng sợ, có ở đây rồi.”

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Tâm trí dần bình tĩnh lại, tôi lấy hết dũng khí hỏi :

“Thẩm tổng, mười năm trước, có phải từng tài trợ cho một bé tên Chiu Chiu không?”

“Cô bé ấy sống ở nhi viện có tên là Quả Thực.”

Thẩm Diên Châu vào mắt tôi, khẽ đáp lại đầy dịu dàng:

“Ngay lần đầu gặp mặt, đã nhận ra em rồi.”

Tôi lập tức vòng tay ôm lấy , nước mắt lặng lẽ rơi:

“Anh, em có thể hôn không?”

19

Vụ náo loạn này cuối cùng kết thúc sau khi lấy lời khai ở đồn cảnh sát.

Thẩm Nam Chi cũng bị đưa đến trại tạm giam.

Lúc này tôi mới biết, cuộc điện thoại hôm đó của Thẩm Diên Châu là gọi cho người cha vốn chỉ biết ăn chơi bên ngoài của .

Anh muốn xác nhận kẻ nào to gan đến mức dám vào người của .

Thì ra, Thẩm Nam Chi là em cùng cha khác mẹ với , trước đây hai người chưa từng gặp mặt.

Cô ta chỉ thường nghe mẹ kể rằng mình có một người trai hơn ta mười tuổi.

Khi về nước gặp tôi, biết thanh mai trúc mã của mình đang một lớn tuổi hơn ba tuổi, Thẩm Nam Chi tò mò muốn biết người phụ nữ thế nào mới khiến Hướng Nam Tinh rung .

Từ đó, dục vọng kiểm soát điên cuồng của ta dần chuyển từ Hướng Nam Tinh sang tôi.

Đặc biệt là từ khi ta gặp Thẩm Diên Châu.

Quan hệ huyết thống quả thực rất kỳ lạ, Thẩm Nam Chi lập tức có cảm với người đàn ông này.

Cô ta bắt đầu điều tra , càng biết nhiều thì càng điên cuồng vì ghen tị.

Từ nhỏ, mẹ luôn ta là viên ngọc quý trong nhà, cả cha lẫn trai thương chiều chuộng.

Khi Thẩm Nam Chi cầm kết quả xét nghiệm ADN đi gặp Thẩm Diên Châu,

lập tức hất tay ta ra, lạnh lùng cảnh cáo đừng vọng tưởng bước vào nhà họ Thẩm.

Anh cũng sẽ không bao giờ công nhận ta là em .

Dù sao mẹ ta cũng chính là đồng phạm ra cái chết của mẹ ,

còn thủ phạm chính đương nhiên là người cha kia.

Thẩm Diên Châu lịch sự dứt khoát cầu Thẩm Nam Chi đừng tiếp tục phiền phức cho tôi.

Anh cũng cảnh cáo ta không phép dùng danh nghĩa của để tùy tiện trao đổi lợi ích bên ngoài.

Thẩm Nam Chi theo bóng lưng Thẩm Diên Châu, nước mắt tức giận đỏ hoe cả mắt.

Ngọn lửa giận dữ ấy cuối cùng cũng chỉ có mình tôi phải hứng chịu.

Tình của Hướng Nam Tinh và Thẩm Diên Châu đều đặt trên người tôi.

Thẩm Nam Chi luôn nghĩ tôi không xứng đáng.

Một đứa trẻ mồ côi, xuất thân thấp kém như tôi sao xứng với thứ thuần khiết ấy?

, ta trước tiên mua hot search, cố kích những fan cực đoan.

Sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho những người này tại buổi roadshow.

Chỉ là chính ta cũng không ngờ rằng lại xuất hiện fan cuồng đến mức như thế.

Sau khi biết rõ bộ mặt thật của Thẩm Nam Chi, Hướng Nam Tinh đỏ mắt đến xin lỗi tôi.

Tôi chỉ nhẹ nhàng xua tay, lắc đầu đầy thản nhiên.

Tôi cũng đâu thật sự ta đến mức không thể dứt ra .

Chẳng qua lúc đó, ta như một tia sáng rực rỡ soi chiếu vào cuộc đời tôi.

Khiến tôi ngộ nhận rằng mình thương.

Thật ra, tôi vẫn luôn thương, con đường tôi đi cũng luôn rực rỡ ánh sáng.

Chỉ là tôi không nhận ra rằng, người thực sự chiếu sáng cả cuộc đời tôi từ trước đến giờ luôn là Thẩm Diên Châu.

Dù quá khứ, hay hiện tại đều là ấy.

Ngoại truyện

Tôi ngồi trong xe nghỉ chờ Thẩm Diên Châu.

Chiếc xe đậu cách bến tàu Hải Cảng không xa.

Ánh đèn vàng từ cây cầu vượt biển chiếu xuống mặt nước, lấp lánh theo từng con sóng.

Thẩm Diên Châu vừa ngắt điện thoại, lập tức đưa đôi chân dài của bước ngang qua người tôi.

Trên người thoảng một mùi hương đặc biệt của biển cả, khiến hơi thở tôi như nghẹn lại.

Cảm giác này lập tức tôi nhớ đến khoảnh khắc hai chúng tôi ôm hôn tại buổi roadshow ngày hôm ấy.

Có lẽ cảm nhận tâm tư của tôi, cong môi , ánh mắt dịu dàng như làn nước:

Tôi mím môi:

“Khó khăn lắm năm nay em mới có một bộ phim mới ra mắt, đã còn là phim thanh xuân học đường. Loại ảnh quá táo bạo kia sẽ khiến khán giả thấy hình tượng và khí chất của em hoàn toàn không hợp với vai diễn này.”

Tim tôi lúc này sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh đưa tay đỡ lấy sau gáy tôi, áp sát gương mặt tôi vào gần hơn.

Lòng bàn tay ấm áp của khiến tôi run rẩy.

Hơi thở của hai người giao hòa trong không gian chật hẹp của chiếc xe.

Hôn một lúc, tôi nhẹ đẩy ra:

“Em còn phải đi nhận giải nữa! Đều tại đấy, lát nữa lại lên hot search vì em mắc bệnh ngôi sao mất thôi!”

Thẩm Diên Châu chẳng thèm quan tâm, tiếp tục tiến sát tới gần:

“Không sao, có sức mạnh của đồng tiền mà.”

Trên màn hình xe, một bài hát nhẹ nhàng vang lên:

“Nếu như đến cả việc một người cũng tự trói buộc chính mình,”

“Vậy thì tận thế đã sớm tới rồi,”

“Chẳng cần đợi đến ngày trái đất bị hủy diệt nữa.”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...