Triệu Nguyên Dận, ta gả cho chàng ba năm, thiếp có chỗ nào có lỗi, chàng lại đối xử với ta thế này?
Cơ Tố Dao quan trọng đến sao?
Nhưng ta chỉ có thể phát ra vài tiếng nghẹn ngào vô lực.
Triệu Nguyên Dận lạnh lùng hất tay ta ra:
“Tô Tô, hãy hầu hạ Dao nhi cho tốt. Không có nàng, cũng sẽ không có ngươi.”
Ta gục xuống giường, lòng quặn thắt như vỡ thành máu.
Nếu chàng nàng sâu sắc đến thế, cớ gì phải gọi ta đến nhân gian?
Ta mở lòng bàn tay, hoa văn đang dần nhạt đi từng nét.
Ta sẽ đi.
Chắc hẳn… hai người họ rồi sẽ sống hạnh phúc.
Dưới sự cho phép của Triệu Nguyên Dận, ta – chính thất vương phi – đã bị đẩy xuống tỳ nữ thấp hèn bên cạnh Cơ Tố Dao.
Nàng ta hắn cưng chiều, ra sức giày vò ta.
Hất nước trà xuống đất, bắt ta lau đi lau lại cả chục lần.
Lột bỏ xiêm y của ta, sai người dùng kim khắc từng nét chữ “Tô” lên da thịt.
Một mũi kim, một nét chữ, đau đớn đến mức ta toát đầy mồ hôi lạnh.
Nàng ta cao cao tại thượng, lạnh:
“Tô Tô… ngươi biết cái tên này từ đâu ra không?”
Nàng giẫm lên tay ta, giọng đầy độc ý:
“Ngươi mãi mãi chỉ là cái bóng của ta – Cơ Tố Dao. Đừng mơ ngoi lên người.”
Tới khi tay ta sưng đỏ, máu thịt be bét, nàng mới chịu buông chân ra.
“Tô Tô, ngươi có phải đang mong ta tha cho ngươi?”
Nàng ta khẩy:
“Nghe chùa Nam Việt cầu nhân duyên linh lắm, ta muốn ngươi dập đầu từng bước lên núi, cầu một bùa hợp duyên cho ta và Nguyên Dận ca ca.”
Chùa Nam Việt, Phật quang sáng rọi, muôn khó mà đến gần.
Ta chỉ là họa nhỏ bé, chưa lên đến nửa núi, sợ đã hồn tiêu phách tán.
Nàng thấy ánh mắt kinh hoảng của ta, đắc ý:
“Muốn gì à? À ta quên mất, ngươi đã bị Nguyên Dận ca ca cho uống thuốc câm, chẳng thể mở miệng rồi.”
“Người đâu, đưa giấy bút cho nàng ta.”
Ta run rẩy cầm bút, tay sưng đỏ tê dại, vẫn cố nắn từng chữ:
【Ta là , không thể đến gần Phật.】
Nàng xem xong, bật khanh khách:
“Ngươi đoán không sai, ta chính là muốn ngươi chết. Tô Tô, ngươi giả ta, cướp mất vương phi vị, đáng lẽ nên biến mất từ lâu rồi.”
Ta khổ, viết tiếp:
【Không cần ngươi ra tay, ta sẽ như ngươi mong muốn… chỉ cần đợi đến】
“Ngươi đang viết gì đó?”
Triệu Nguyên Dận đột nhiên bước vào, ánh mắt ta cầm bút viết chữ đầy hàn ý bức người…
4
Còn chưa kịp để Triệu Nguyên Dận rõ, Cơ Tố Dao đã nhanh chóng giẫm chân lên tờ giấy, cố nhòe nét mực, khiến nó rối tung lên một mảnh.
Nàng ta ngẩng đầu, mỉm ngọt ngào:
“Không có gì đâu, Nguyên Dận ca ca. Nghe chùa Nam Việt linh thiêng, có thể ban phúc cho uyên ương trăm năm hạnh hợp, Tô Tô nàng ấy muốn đi cầu cho chúng ta một đạo bùa bình an.”
Triệu Nguyên Dận nghe xong thì nở nụ mãn nguyện:
“Tô Tô, xem ra mấy hôm nay ngươi cũng đã biết nghĩ rồi, như thế cũng tốt. Đợi ngươi cầu bùa lành trở về, bản vương sẽ đích thân vẽ lại gương mặt cho ngươi.”
Ta hắn chăm , trong mắt hắn, chỉ có mỗi Cơ Tố Dao.
Hắn dường như đã quên mất, ta vốn là họa , chẳng thể bước gần Phật môn.
Lòng ta cay đắng khôn cùng, khóe môi run rẩy nhếch lên.
Cũng tốt thôi, nếu có thể tiêu tán nơi Phật điện, thì cần gì phải chờ thêm bảy ngày?
Chùa Nam Việt tọa lạc trên đỉnh núi cao, chín ngàn bậc đá xanh nối nhau kéo dài lên tận đại điện tràn ngập Phật quang.
Ta quỳ gối nơi chân núi, dập đầu lần thứ nhất lên bậc đá.
Cơ Tố Dao đứng bên cạnh ta, nhẹ nhàng đá lên vai ta, nhạt:
“Tô Tô, ta và Nguyên Dận ca ca chờ tin lành của ngươi đấy.”
Xung quanh có khách hành hương đưa mắt .
“Người kia là ai ? Sao lại phải quỳ từng bước mà lên chùa?”
Có tiếng xì xào thì thầm:
“Trước kia nàng ấy là chính phi Lâm Chiêu vương sủng ái nhất, nghe gần đây trong phủ lại nạp thêm người mới, ân sủng đổi thay. Hẳn là lên đây cầu cho vương gia quay đầu…”
Ta mỉm chua xót, máu từ trán rỉ xuống thấm ướt đá xanh.
Chỉ e không ai biết, ta bị chính phu quân mình bức ép, lên núi cầu một đạo linh phù… để ban cho hắn và nữ nhân hắn .
Dập đầu đến bậc thứ ba mươi, Phật quang bắt đầu dày đặc.
Từng sợi kim quang như châm bạc đâm thẳng qua thân thể ta.
Đau đớn như đinh thép đóng vào xương cốt, ta mồ hôi lạnh ướt đẫm, nghiến răng tiếp tục dập đầu tiến lên.
Tất cả khổ nạn hôm nay, đều là do ta mê luyến duyên nhân thế.
Chỉ cần một bức tranh là đủ, cớ gì lại muốn hóa hình người?
Lòng ta ngập tràn cay đắng.
Dưới ánh Phật quang chói mắt, ta vẫn cắn răng lê từng bước.
Hãy để ta tiêu tán đi…
Nhân gian này, ta không còn muốn nán lại.
Không biết đã qua bao lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt ta.
Là phương trượng chùa Nam Việt.
Ông ta, ánh mắt tràn đầy từ bi.
“Thí chủ, không cần quỳ nữa. Thêm mười bước nữa, ngươi sẽ hồn phi phách tán.”
Ông lấy ra một đạo linh phù bọc vải đỏ, đưa đến tay ta.
“Đây là thứ ngươi muốn, nhận lấy đi.”
Ta siết chặt đạo phù trong tay, gục đầu nức nở không ngừng.
Đến cả cao tăng vốn ghét cũng thương xót ta, mà Triệu Nguyên Dận đã ở bên ta ba năm… lại từng bước dồn ta vào tử lộ.
Phương trượng thở dài.
“Cớ gì phải khổ như ?”
Ông cúi xuống, đút vào miệng ta một viên đan dược, rồi nhét vào tay ta một lọ thuốc.
“Viên này có thể giúp ngươi khôi phục giọng . Còn bình này, mỗi ngày uống một lần, đủ bảy ngày sẽ giải đại kiếp tiêu tán.”
Khi ta quay về vương phủ, thân thể đã không còn chút sức lực, ngã gục ngay trước cổng.
Linh phù và hóa hình đan đều rơi xuống đất.
Cơ Tố Dao mặc hỷ phục đỏ chót, đứng trên bậc thềm xuống, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Ta ngẩng đầu khắp một mảng hồng sắc rực rỡ — thì ra hôm nay là ngày Triệu Nguyên Dận thành hôn với nàng ta.
“Tô Tô, Tô Tô, sao ngươi còn chưa chết? Loại quái như ngươi, mạng sao dai thế chứ?”
Ta khản giọng :
“Ngươi hà tất phải dồn ta vào chỗ chết? Ta sẽ trả Triệu Nguyên Dận lại cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta một con đường sống…”
Sức lực đang dần rời khỏi thân thể, ta thấy rõ thân mình mình càng lúc càng mờ đi.
Ta cố vươn tay, muốn với lấy lọ đan dược.
Nhưng Cơ Tố Dao nhanh tay nhặt lên trước.
“Trả lại cho ta!”
Ta hoảng hốt lao đến, nàng ta lại tránh né, nhào vào lòng Triệu Nguyên Dận vừa bước ra.
“Nguyên Dận ca ca, Tô Tô từ chùa mang về thứ thuốc tốt lắm, thiếp cũng muốn một lọ…”
Triệu Nguyên Dận nhíu mày, quát ta:
“Dao nhi muốn thì ngươi đưa cho nàng đi. Ngươi là , bệnh tật gì mà phải uống thuốc?”
Hắn ôm chặt Cơ Tố Dao, còn ta, không tài nào đoạt lại bình thuốc.
Ta quỳ sụp xuống chân hắn, dập đầu liên tục.
“Triệu Nguyên Dận, ta van chàng… xin hãy bảo nàng trả thuốc lại cho ta… ta sẽ chết mất!”
Nhưng Triệu Nguyên Dận chỉ chau mày:
“Tô Tô, đừng quấy nữa. Ngươi là , sao mà chết ? Bản vương sẽ không để ngươi chết đâu.”
“Hôm nay là ngày bản vương thành thân với Dao nhi. Ngươi ngoan ngoãn đợi lễ xong, bản vương sẽ vẽ cho ngươi gương mặt mới.”
Ta gượng gạo đứng dậy, bật lạnh lẽo:
“Tốt, ta hiểu rồi.”
Mặc cho hắn gọi với theo, ta lảo đảo trèo lên lầu cao trong phủ — nơi có thể trông ra toàn cảnh lễ cưới.
Khắp nơi chữ “Song hỷ” đỏ tươi, đèn lồng giăng khắp, khách khứa tấp nập, còn náo nhiệt hơn hôn lễ của ta với hắn năm xưa.
“Tô Tô, ngươi muốn gì?! Mau xuống đây cho bản vương!”
Giọng Triệu Nguyên Dận vang lên từ xa, mang theo chút hoảng hốt chưa từng có.
Ta cúi đầu, những ngón tay dần biến mất trong suốt.
Bảy ngày đã trôi qua.
Ta nên rời khỏi thế gian này rồi.
Ta mỉm bi ai, buông mình từ trên cao lao xuống.
Trong gió chỉ còn tiếng hắn gào khóc xé lòng.
“Tô Tô!!!”
5
Ý thức mơ hồ dần tan biến.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hồn phiêu phách tán, ta thấy Triệu Nguyên Dận chạy như điên về phía nơi ta ngã xuống.
Nhưng thứ hắn ôm vào lòng, chỉ là hư không.
“Tô Tô! Tô Tô, nàng đi đâu rồi?!”
“Đừng rời bỏ ta!”
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu.
“Các ngươi thấy Tô Tô đâu không? Nàng vẫn còn ở đây đúng không? Là bản vương nhầm thôi, phải không?”
Cơ Tố Dao vội kéo tay hắn, sắc mặt hoảng loạn:
“Nguyên Dận ca ca, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta… sao chàng lại vì nàng mà”
Triệu Nguyên Dận chẳng thèm để nàng hết, một tay túm lấy nàng, lắc mạnh:
“Tô Tô đã thành ra thế kia, nàng không thấy sao?!”
Hắn lại quay sang gào với hạ nhân:
“Các ngươi gì ? Vì sao không ngăn nàng lại?! Nuôi các ngươi để gì hả?!”
Cơ Tố Dao gượng , ánh mắt lóe lên:
“Nguyên Dận ca ca, người bình tĩnh lại đi… Tô Tô là , sao có thể chết ? Nhất định là nàng tạo ra ảo ảnh để lừa người đó.”
Triệu Nguyên Dận hít sâu một hơi, tự trấn an:
“Nàng đúng… nàng là … sẽ không sao đâu.”
“Tô Tô chỉ là buồn mà trốn đi thôi… không sao cả, không sao…”
Cơ Tố Dao ánh mắt chớp lóe, quay đầu quát bọn hạ nhân:
“Còn không nghe lời vương gia? Mau đi tìm Tô Tô nương về!”
Nàng dìu Triệu Nguyên Dận đang thất thần, dịu dàng :
“Vương gia, chúng ta thành thân trước không? Đợi hôn lễ xong, Tô Tô tự nhiên sẽ trở về thôi.”
Nhưng Triệu Nguyên Dận bất ngờ hất nàng ra, giọng đầy giận dữ:
“Tô Tô sống chết chưa rõ, nàng còn nghĩ đến lễ cưới? Dao nhi, nàng có còn tim không ?”
Bạn thấy sao?