Bức Ảnh Bí Mật [...] – Chương 5

22

“Chẳng phải vì sợ bị lừa sao?

Dì bảo tôi phải để mắt trông chừng mà.”

Tôi thật sự cạn lời với Lục Thời Miễn.

Tôi đâu còn là học sinh tiểu học nữa, sao phải có người trông chừng?!

Tôi trợn mắt:

“Anh có biết vừa rồi cậu trai đó rất hợp gu tôi không?

Chỉ vì hét lên một câu, mà tôi còn chưa kịp kết WeChat với người ta đấy!”

Lục Thời Miễn ngồi xuống ghế, ánh mắt ta có chút lạnh lẽo.

Cái đó khiến tôi rợn cả da gà.

Điều đáng ngờ hơn nữa là…

Không biết vì sao, Trần Thâm vẫn chưa lên xe.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi bất an.

Lục Thời Miễn hờ hững hỏi:

“Cậu ta trông có đẹp trai bằng tôi không?”

Tôi nghiêm túc đối chiếu hình ảnh hai người trong đầu.

Ừm… đúng là không bằng thật.

Nhưng đây không phải trọng điểm!

Tôi tức giận:

“Cho dù có đẹp trai, thì tôi cũng không thể phát triển gì với !”

Lục Thời Miễn im lặng tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Tại sao?”

Tôi sững lại, có chút bối rối, liền muốn đánh trống lảng.

“Làm gì có tại sao? Chúng ta thân nhau như , thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là.”

Nhưng không hiểu sao, lúc này tôi câu đó lại không tự nhiên như trước.

Như thể đột nhiên nhận ra rằng…

Lục Thời Miễn không còn là cậu nhóc năm xưa, chỉ vì tôi khóc mà mặc váy công chúa để dỗ dành tôi nữa.

Anh ta đã trưởng thành.

Là một người đàn ông thật sự.

Lục Thời Miễn tôi, môi cong lên giọng lạnh tanh:

“Thời Lê, hay lắm.”

Anh ta giận rồi.

Dù tôi không hiểu vì sao ta lại tức giận.

Nhưng…

Anh ta từ chối lời mời đi chơi của tôi!

Tôi đã lên kế hoạch rất kỹ càng để đi chơi ở sa mạc, thế mà ta lại từ chối!

Còn muốn nghỉ ngơi?!

Anh ta đã ngủ cả ngày rồi, còn muốn nghỉ ngơi gì nữa?!

Tôi bực bội hỏi Trần Thâm:

“Cậu xem, ta có phải đang ngang ngược vô lý không?!”

23

Trần Thâm ngồi đối diện tôi, im lặng lắng nghe tôi trút bầu tâm sự.

“Anh ta lúc nào cũng !

Chuyện gì cũng giữ trong lòng, tôi đâu phải con giun trong bụng ta, sao tôi biết ta nghĩ gì?!”

Tôi đập mạnh ly nước xuống bàn, khiến nhân viên phục vụ gần đó giật mình, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Cứ như thể sợ tôi nổi điên lên đập cả nhà hàng .

Trần Thâm vội vàng xoa dịu:

“Được rồi, đừng kích như thế.

Cô có nghĩ đến khả năng ta giận là vì thêm WeChat của đàn ông khác không?”

Tôi nhướn mày hắn:

“Thêm WeChat đàn ông thì sao?

Anh ta định ba, bốn chục tuổi mới kết hôn, chẳng lẽ tôi cũng phải độc thân chờ ta sao?

Tôi đâu phải ngôi sao!”

Ánh mắt Trần Thâm trở nên kỳ lạ.

Cuối cùng, hắn thở dài:

“Hai người đúng là… Một người thì kín miệng như hũ nút.

Một người thì đầu óc thiếu mất một dây thần kinh.”

Tôi không thừa nhận mình là hũ nút.

Cũng không thừa nhận mình thiếu dây thần kinh!

Vậy nên, cuộc trò chuyện giữa tôi và Trần Thâm kết thúc tại đây.

Tâm sự chưa trút hết, mà tâm trạng còn thêm bực bội.

Tôi không phải kẻ ngốc, cũng từng nghĩ đến khả năng đó.

Nhưng… đây là Lục Thời Miễn cơ mà!

Từ nhỏ đến lớn, ta lúc nào cũng là người thích nhất, khiến bao mê mẩn.

Tôi lăn lộn trên giường, gào lên:

“Aaaaa!!! Bực chết mất!

Tất cả là do lỗi của Lục Thời Miễn!”

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không hạ mình chủ hòa.

Rồi cứ thế đến ngày quay trở lại công việc.

Lục Thời Miễn lần này không còn mặt nặng mày nhẹ với tôi nữa, vẫn có cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Địa điểm quay nằm ngay rìa sa mạc.

Dù tôi mặc kín mít thế nào, thì cũng không tránh việc cát bay tấp vào miệng.

Lần thứ ba phải súc miệng, Lục Thời Miễn bước đến gần, nhíu mày đưa khăn giấy lau nước và cát trên miệng tôi.

24

Tôi hơi lúng túng, bực bội :

“Tôi đâu có cụt tay, ai cần lau giúp chứ!”

Lục Thời Miễn thản nhiên ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó lạnh lùng buông một câu:

“Hồi nhỏ tôi còn lau mông cho kìa.

Lúc đó sao không thấy bảo mình có tay?”

Tôi sững người ba giây, sau đó nghiến răng hét lên:

“LỤC THỜI MIỄN!

Anh không chuyện thì không ai bảo câm đâu!”

Lục Thời Miễn bước tới, chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch trên đầu tôi.

“Thôi rồi, lên xe ngồi đợi tôi.

Không thì lát nữa cát lại đầy nửa cái bụng đấy.”

Giọng ta vẫn còn lạnh, tôi có thể cảm nhận ta đã hết giận.

Tôi chớp chớp mắt, ngẩng đầu hỏi:

“Không giận nữa à?”

“Giận cái gì?

Dù tôi có giận, thì cũng đâu thấy ai dỗ dành tôi đâu.”

Tôi , nhéo nhẹ tay ta.

“Hết giận là tốt rồi.

Đợi quay phim xong, chúng ta đi chơi sa mạc.”

“Ừm.”

Tôi vui vẻ lên xe, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Quay phim trong sa mạc tuy thú vị, vừa nóng vừa khô, dù có bôi kem chống nắng cũng không thể tránh việc rám da.

Lục Thời Miễn cũng bị sạm đi ít nhiều, thậm chí mỗi ngày về miệng ta đều khô nứt.

Vậy nên tôi luôn mang theo một ly nước lớn, mỗi lần tạm dừng quay liền bắt ép ta uống.

Nhờ , trong đoàn phim tôi đặt biệt danh “bình nước di của Lục Thời Miễn”.

Một tháng quay phim trôi qua nhanh như chớp mắt.

So với ở nhà chỉ ăn và ngủ, tôi cảm thấy mỗi ngày theo chân ta đến đoàn phim vẫn khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.

Bữa tiệc đóng máy tổ chức vào tối nay.

Còn sáng mai, tôi và Lục Thời Miễn sẽ bắt đầu hành trình khám sa mạc!

Trước khi rời khách sạn, tôi còn cẩn thận ôm theo laptop, định giới thiệu kế hoạch chi tiết của tôi với Lục Thời Miễn.

Nhưng khi đến nơi, tôi lại không thấy ta đâu.

Hỏi những người khác, mới biết ta vừa ra ngoài đi vệ sinh.

Tôi vô thức nhấc chân bước ra cửa tìm ta.

25

Nhưng đi nửa đường, tôi mới nhận ra…

Hoàn toàn có thể ngồi yên đợi ta quay lại mà!

Không cần vội vã chỉ vì mấy phút này.

Tôi vừa định quay về thì bỗng tiếng ở góc hành lang thu hút sự ý của tôi.

Có ai đó đang tỏ với Lục Thời Miễn.

Nghe lén không phải là hành vi tốt.

Nhưng chân tôi lại không chịu nghe theo não, tự bước đến sát góc tường, lắng nghe đôi câu.

Cuộc tỏ nhanh chóng kết thúc.

Lục Thời Miễn: “Xin lỗi, tôi không có cảm giác với .”

: “Nhưng cảm có thể bồi đắp mà!

Tôi thấy chúng ta hợp tác rất ăn ý, cũng đâu có thích ai, tại sao không thể cho tôi một cơ hội?”

Lục Thời Miễn: “Ai tôi không có người mình thích?”

Tim tôi đập lỡ một nhịp.

Bản năng mách bảo tôi nên chuồn ngay lập tức.

Nhưng tiếc là Lục Thời Miễn nhanh hơn tôi một bước.

“Thời Lê, không định ra ngoài sao?”

Trong lòng tôi chửi thầm ta, vẫn bước ra khỏi góc khuất.

Ngay khi thấy kia, tôi lập tức cảm thấy có lỗi.

Tôi ngượng ngùng:

“Xin lỗi nhé, tôi không cố ý nghe lén đâu.”

Còn chưa hết câu, Lục Thời Miễn đã sốt ruột chậc lưỡi, sau đó nắm tay tôi kéo lại bên cạnh ta.

Bình thản kia, giọng điệu vô cùng thản nhiên:

“Đây chính là người tôi thích.

Trước đây là ấy.

Bây giờ cũng là ấy.

Sau này cũng sẽ không thay đổi.

Vậy nên, hiểu rồi đấy.”

mím môi, sắc mặt không tốt lắm.

“… Tôi hiểu rồi, xin lỗi đã phiền hai người.”

Tôi thấy hơi áy náy, vội vàng :

“Không có gì đâu, tôi mới là người phiền hai người, xin lỗi nhé.”

Nhìn theo bóng lưng ấy rời đi, tôi mới hất tay khỏi tay Lục Thời Miễn, cau mày :

26

“Từ giờ không dùng tôi bia đỡ đạn nữa!

Lớn rồi, chuyện trước kia thì thôi đi.

Giờ đi ăn đi.”

Lục Thời Miễn không nhúc nhích.

Tôi quay lại , thấy ta cúi đầu, toàn thân như bao phủ bởi một luồng khí áp thấp.

“Thời Lê, đến bây giờ, vẫn nghĩ tôi đang giỡn, lấy ra cái cớ à?”

Tôi há miệng, mơ hồ hỏi:

“… Không phải sao?”

Lục Thời Miễn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, mạnh mẽ tiến lại gần tôi.

“Như đấy.

Lớn rồi, ai còn cần kiếm bia đỡ đạn nữa?

Chỉ là…

Mượn giọng điệu giỡn để lên sự thật trong lòng mà thôi.”

Tôi khựng lại.

“… Anh…”

Lục Thời Miễn thẳng vào tôi, không hề né tránh.

“Không sai.

Tôi thích .”

Tôi cứng người:

“Đừng nữa.”

Tôi bước lùi theo phản xạ.

Nhưng Lục Thời Miễn giữ chặt lấy tay tôi, khiến tôi không thể lùi thêm.

“Tại sao cứ không tin ?

Tôi thích , là chuyện khó tin đến thế sao?”

Tôi lập tức phản bác:

“Nhưng tôi có gì đáng để thích chứ?

Điều đó mới là chuyện khó tin nhất!

Tôi không đủ xinh đẹp, dáng người cũng không đẹp, không dịu dàng, tốt nghiệp xong chỉ biết ăn bám, không tìm việc , chẳng có thành tựu gì, ngay cả bè cũng chỉ có lác đác vài người…

Một người như tôi, có gì đáng để thích?!”

Lục Thời Miễn chăm tôi, không để tôi tránh né.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...