6
Bàn tay tôi vô đè lên một chỗ nào đó.
Ngay lập tức, Lục Thời Miễn khẽ rên một tiếng, sau đó mạnh mẽ đẩy tôi về phía trước.
Bịch!
Tôi ngã sấp mặt xuống đất.
Vừa định quay đầu mắng, lại thấy Lục Thời Miễn ngồi trên sofa, ôm bụng với khuôn mặt đau đớn.
Anh ta ngẩng lên tôi, mặt đầy căm phẫn:
“Thời Lê, có phải thấy vụ ảnh kia chưa đủ để tôi, nên bây giờ đổi sang cách khác không?”
…
Là người trưởng thành rồi, tôi biểu cảm của ta cũng đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi gượng.
“Nhầm… nhầm thôi.”
Tôi bò lên sofa, ngoan ngoãn ngồi im, không dám hó hé thêm câu nào.
Chủ yếu là sợ Lục Thời Miễn đòi tính sổ.
Hot search trên Weibo vẫn đang treo lù lù.
Mặc dù ta không tin tôi, tôi vẫn muốn giải thích một chút.
“Tấm ảnh đó thật sự không phải tôi tung ra. Tôi thề!”
Tôi ta đầy chân thành.
Lục Thời Miễn đã dần bình tĩnh lại, vẫn tôi chằm chằm.
“Tấm ảnh đó chỉ có một mình có.”
“Tôi biết. Nhưng thật sự không phải tôi!”
Sắc mặt ta rõ ràng là: “Cô nghĩ tôi tin chắc?”
Tôi cảm nhận sâu sắc sự bất lực.
Cãi không lại, tôi quyết định im luôn.
Cầm điện thoại lướt Weibo, đọc comment của cư dân mạng.
Thực ra cũng chẳng có anti nào gì quá đáng.
Chỉ là… hơi mất mặt một chút.
Cư dân mạng còn bảo, Lục Thời Miễn giả cũng không hề lạc quẻ.
Có người còn lấy ảnh hiện tại của ta, chỉnh sửa thành phiên bản nữ.
Tôi xem từng tấm một, càng càng thấy hợp đến lạ…
7
Tôi lại sang người đang ngồi trước mặt mình.
Thật sự còn đẹp hơn cả con .
Nhìn một lúc, tôi mới thấy có gì đó không đúng.
Vừa nãy lúc livestream, hai đứa ầm ĩ như , thế mà chẳng có ai đồn đại chuyện cảm giữa bọn tôi.
Nếu là trước đây, chỉ cần Lục Thời Miễn liếc mắt hay đỡ tay một nữ minh tinh nào đó trên thảm đỏ, ngày hôm sau tin đồn sẽ bay đầy trời!
Vậy mà hôm nay, ta còn lao hẳn lên người tôi, thế mà chẳng ai có phản ứng gì.
Trước tiên, tôi xin tuyên bố: Tôi không thích ta.
Lần hai, tôi khẳng định lại: Tôi thật sự không thích ta!
Lần ba, tôi chỉ đơn thuần muốn biết… có phải do tôi trông không giống con không?!
Tôi đặt điện thoại xuống, Lục Thời Miễn, nghiêm túc hỏi:
“Lục Thời Miễn, tại sao?”
Anh ta nhíu mày:
“Tại sao cái gì?”
Tôi giơ tay minh họa lại hành vừa nãy của hai đứa.
“Anh nhào lên người tôi như , thế mà bọn họ chỉ nhạo chuyện hồi nhỏ của hai đứa mình, chẳng ai nghi ngờ gì cả?”
Lục Thời Miễn hơi nghiêng người, áp sát lại gần tôi.
“Cún Con, thấy hai đứa mình không có tin đồn, thất vọng à?”
Tôi bật thốt lên:
“Tôi không có!”
Anh ta nhướng mày:
“Mặt đỏ rồi kìa.”
Tôi lập tức giơ tay sờ mặt, cứng miệng cãi lại:
“Là do lúc nãy siết cổ tôi đấy!”
Lục Thời Miễn khoanh tay, ánh mắt tràn đầy sự trêu chọc.
“Oh~ sao thì là .”
Tôi còn chưa kịp phản bác, ta đã đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại, rõ ràng là không muốn nghe tôi nữa.
Khó chịu ghê! Cảm giác như vào bông !
Tôi khoanh tay, tiếp tục đọc bình luận của cư dân mạng.
Netizen 1: “Không thể không công nhận, hồi nhỏ Lục cũng nghịch ghê đấy.”
Netizen 2: “Chuẩn! Sau này phải dạy con cái, không tùy tiện kéo tóc con , không thì phải mặc váy dỗ người ta đó.”
Netizen 3: “HAHAHA, Lục đúng là tự tự chịu.”
Netizen 4: “Sao tôi thấy hai người này có chút ám muội ?”
8
Netizen 5: “Bạn gì ơi, tỉnh lại đi. Ai lại gọi người mình thích là ‘Cún Con’ chứ? Nếu có người thầm thích tôi mà chuyện kiểu này, tôi đã chặn từ lâu rồi.”
Netizen 6: “Thanh mai trúc mã nhà người ta: thanh xuân tươi đẹp. Thanh mai trúc mã của Lục: chuyên bóc phốt tuổi thơ của nhau.”
Netizen 7: “Tôi đề nghị chị mở Weibo, mỗi ngày bóc phốt một câu chuyện dìm hàng hồi nhỏ của Lục.”
Dưới bình luận đó toàn là người hưởng ứng.
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu tôi.
Nhưng chưa kịp lên kế hoạch chi tiết, tôi đã chạm phải ánh mắt của Lục Thời Miễn.
Trong nháy mắt, suy nghĩ vừa mới nảy mầm đã bị tôi chết từ trong trứng nước.
Anh ta híp mắt tôi:
“Lại nghĩ gì đấy? Lại có ý đồ xấu xa gì hả?”
Tôi bĩu môi:
“Chậc, tôi là kiểu người đó sao?”
Anh ta nhếch môi:
“Từ bao giờ không phải kiểu người đó nữa?”
Tôi phát hiện rồi, tôi với Lục Thời Miễn căn bản là không hợp để chuyện.
Hồi nhỏ còn tán gẫu , lớn lên rồi mới thấy tính cách hai đứa đúng là khác biệt hoàn toàn.
Thấy trời cũng muộn rồi, tôi quyết định tiễn khách.
Nhưng ai ngờ Lục Thời Miễn cứ như dính chặt vào ghế sofa nhà tôi, nhất quyết không chịu đi.
Tôi cau mày:
“Rốt cuộc muốn gì?”
“Cô bắt tôi bỏ tiền dập hot search, không có gì muốn bày tỏ à?”
Tôi siết chặt túi quần.
“Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì đây.”
Lục Thời Miễn lắc đầu chép miệng:
“Cô xem cái thái độ kém cỏi này đi, ai đòi tiền ?”
Tôi ta cảnh giác:
“Vậy muốn gì?”
9
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ… chẳng lẽ…
“Đi trợ lý cho tôi một tháng, đợi tôi quay xong bộ phim này.”
“Cái chuyện đó tôi không đâu!”
Lục Thời Miễn: “???”
Nhìn biểu cảm và câu vừa rồi của ta, tôi lập tức nhận ra mình đã hiểu sai ý.
Vừa định chữa cháy, rõ ràng là ta đã kịp nhận ra tôi vừa nghĩ linh tinh cái gì.
Thế nên, trước khi tôi kịp chuyển chủ đề, ta đã lên tiếng trước:
“Cô tưởng tôi định cái gì?”
“Tôi… tôi nghĩ đúng cái chuyện này chứ còn gì nữa.”
Lục Thời Miễn bước từng bước về phía tôi, rõ ràng không tin.
Nhưng chẳng lẽ tôi lại với ta rằng, tôi vừa nghĩ đến cảnh bán thân trả nợ sao?
Tất nhiên là không thể rồi!
Nếu tôi mà ra, chẳng phải cả danh dự của tôi sẽ sụp đổ ngay tại đây sao?
“Oh? Thật không?”
Tôi bước lùi từng bước, phòng có tí xíu, có lùi thì cũng lùi đi đâu chứ.
Đang vắt óc suy nghĩ xem có thể nắm nhược điểm gì của Lục Thời Miễn để phản đòn…
Thì ta lại bất ngờ lùi ra.
Thậm chí còn đưa tay xoa đầu tôi.
Giống hệt hồi nhỏ, mỗi khi tôi bị ấm ức, ta lại mang kẹo thỏ trắng đến dỗ dành, vừa vỗ đầu vừa an ủi tôi.
Mặc dù… cũng chính vì cái kẹo thỏ trắng của ta mà tôi bị mất một chiếc răng cửa.
Sau đó tức đến mức nửa tháng không thèm chuyện với ta.
Nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, có đôi khi, vòng tay và cái xoa đầu của ta đúng là liều thuốc xoa dịu tôi.
Ví dụ như ngay bây giờ.
Chỉ một cái xoa đầu, bao nhiêu chuyện vừa nãy bỗng chốc tan biến.
“Được rồi, không trêu nữa.”
“Lần này đúng là huống ngoài ý muốn.”
“Với lại, chẳng phải từng muốn đi chơi sao? Đúng lúc đoàn phim sắp tới phải sang sa mạc Tây Bắc quay ngoại cảnh.”
Nghe thấy chữ “sa mạc”, tôi lập tức phấn khích!
Lục Thời Miễn biết rõ tôi đã muốn đi từ lâu.
10
Nhưng vì bố mẹ tôi cấm tiệt, nhất quyết không cho đi.
Nói rằng đi một mình rất nguy hiểm, muốn đi thì phải tìm người đi cùng.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ ở nhà ăn bám.
Bạn bè hầu hết đều bận rộn đi , nào có ai có thời gian đi cùng tôi?
Người duy nhất có thể đi cùng – Lục Thời Miễn – thì lại bận đóng phim quanh năm.
Có khi nửa năm còn chưa gặp một lần.
Trước lần này, lần gần nhất tôi liên lạc với ta cũng chỉ là tháng trước, khi tôi nhắn tin xin vé concert.
Tôi chớp mắt:
“Thật không?”
“Tôi có lừa Cún Con bao giờ chưa? Tôi đã với dì rồi, đến lúc đó theo tôi trợ lý.”
Được đi sa mạc, cho dù Lục Thời Miễn có gọi tôi là Cún Con, tôi cũng có thể bỏ qua hết!
“Tôi đến đó rồi có tự đi chơi không?”
Lục Thời Miễn đi ra phía sau ghế sofa, ánh mắt dừng lại trên hộp cơm tôi vứt trên bàn.
Anh ta nhíu mày.
Tôi lập tức thấy có điềm chẳng lành.
Mỗi lần đến nhà tôi, ta đều phải soi mói đủ thứ.
Lúc thì sàn chưa lau sạch, lúc thì quần áo không gấp gọn.
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn lơ luôn.
Nhưng hôm nay không giống ngày thường.
Hôm nay là ngày tôi xoay chuyển số phận!
Tôi lao nhanh đến bàn ăn, chộp lấy thùng rác rồi ném ngay hộp cơm vào.
Lấy giấy lau sạch bàn.
Buộc túi rác, đặt ngay cửa, chuẩn bị lúc ra ngoài thì vứt luôn.
Xong xuôi, tôi sang Lục Thời Miễn bằng ánh mắt dò xét.
Thấy ta giãn bớt chân mày, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhịn một chút.
Chờ chuyến đi sa mạc kết thúc… đến lúc đó mới là ngày tôi lật mình!
Giờ thì cứ để Lục Thời Miễn đắc ý thêm chút đi.
11
Chuyện này nhanh chóng kết thúc.
“Tối nay thu dọn đồ đạc cho xong, mai đi với tôi.”
Nói xong, Lục Thời Miễn rất tự nhiên đẩy cửa phòng bên đi vào.
Mặc dù căn phòng đó đúng là để dành cho ta, hành trôi chảy quá đáng ?
Nhưng tôi có thể gì sao?
Không thể.
Bây giờ, Lục Thời Miễn chính là chúa trời của tôi.
Là chủ nhân.
Là thần tài của tôi.
Sáng hôm sau, sau khi thu dọn xong đồ, Lục Thời Miễn tùy tiện chọn một bộ quần áo trong số đồ ta để lại ở đây rồi thay.
Lúc xuống thang máy, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Này, nếu có paparazzi chụp cảnh ra khỏi nhà tôi, mà còn thay đồ mới, nghĩ hot search sẽ viết gì?”
Lục Thời Miễn đẩy vali giúp tôi, không mấy để tâm, chỉ hờ hững :
“Chắc họ sẽ viết: Cún Con bắt cóc ảnh đế, mang tiền bỏ trốn.”
Tôi đứng đơ tại chỗ.
Ba giây sau, tức đến mức gọi thẳng tên ta.
“Không gọi tôi là Cún Con nữa!”
Lục Thời Miễn nhét vali vào cốp xe, sau đó kéo tôi, nhét thẳng vào ghế phụ.
Tôi cau mày:
“Tôi không muốn ngồi ghế trước, tôi muốn ngồi sau!”
Lục Thời Miễn hơi cúi người, ghé sát mặt tôi, khẽ tặc lưỡi.
“Cún Con, ngày nào cũng lắm cầu thế? Không vừa ý thì bây giờ kéo vali quay về đi.”
Tôi lập tức rụt người vào ghế, thậm chí còn nhanh chóng thắt dây an toàn.
Nịnh nọt .
“Xong rồi đó, đóng cửa giúp tôi đi.”
Lục Thời Miễn tôi, ra vẻ tôi-biết-thừa--sẽ-thế-này, hừ một tiếng rồi đóng cửa, vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái.
Vừa khởi xe, tôi liền đổi giọng thương lượng:
“Chúng ta bàn bạc chút đi.”
Lục Thời Miễn hờ hững liếc tôi:
“Cô nghĩ có tư cách gì để bàn bạc với tôi?”
Bạn thấy sao?