Tôi chỉ lấy lại chiếc vòng tay của mẹ, còn lại đều đóng gói lại.
Hạ Diệm không hiểu: “Em gom lại gì thế? Tiểu Sơ, sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu, em tin !”
Tôi mỉm , không đáp.
“Dọn chỗ đi cũng tốt, sẽ mua cho em nhiều thứ tốt hơn…”
Đợi rời đi, tôi liền nhờ người gửi hết đống trang sức ấy đến cho Hứa Phiên Nhi.
“Hai ngày nữa là kỷ niệm ba năm của chúng ta, em còn nhớ không?”
“Ừ, nhớ chứ.”
“Anh có một bất ngờ lớn dành cho em!” Hạ Diệm , mắt ánh lên rực rỡ.
Cuối cùng cũng đến lần cuối rồi sao?
Tôi , lòng bình lặng như mặt nước.
“Em cũng có một món quà bất ngờ cho .”
8
Ba năm bên nhau, Hạ Diệm đưa tôi đến đảo Gree.
Hòn đảo hình trái tim tự nhiên duy nhất trên thế giới.
Nhà nguyện trên đảo phủ kín bằng hoa tươi.
“Tiểu Sơ, em có thích không?”
Hạ Diệm tôi đắm đuối.
Tôi hơi ngẩn người.
Khung cảnh này… chính là bản thiết kế cho lễ cưới trong mơ mà tôi từng vẽ ra, mà lại tái hiện lại y hệt.
“Đẹp lắm…”
Tôi thì thầm.
Anh nắm tay tôi, dắt từng bước vào nhà nguyện.
Mọi thứ giống hệt như trong tưởng tượng của tôi.
Trong lễ đường, đông người đã chờ sẵn, ai cũng tặng tôi những tràng pháo tay và lời chúc phúc.
Khoảnh khắc đó, đầu tôi ong lên, không thể phân biệt nổi là mơ hay thật.
Tần Phi Phi mặc váy cưới trắng tinh, tự tay đưa tôi bó hoa, ghé vào tai tôi thì thầm:
“Lâm Sơ, sẵn sàng chưa?”
Cô ta mỉm rạng rỡ.
Phông nền sân khấu chính mở ra, màn hình lớn hiện lên những hình ảnh quen thuộc.
“Chỉ là một con nhỏ đào mỏ, giao cho là xong, đảm bảo không còn dám bám theo Triệu Minh Huyền nữa…”
Hạ Diệm đang tôi trìu mến chợt quay phắt lại, toàn thân lạnh buốt.
Lần chơi khăm đầu tiên:
Anh nằm trên đường tôi đi qua toàn thân đẫm “máu”, tôi hoảng loạn đưa vào viện, sợ bị lừa nên bắt viết giấy cam đoan.
Anh : “Cô này có chút thú vị…”
Lần thứ mười:
Anh vì tôi mà trở mặt với nhà họ Tần, bị cả đám người bắt tôi lên núi tuyết, lột đồ giữa trời băng giá, suýt chết rét.
Chính lao đến cứu tôi, bị đánh đến máu me đầy đầu.
Vì tôi, như kẻ sẵn sàng đối đầu cả thế giới.
Cảm biết bao.
Tôi vì thế mà đổ gục trước .
Lần thứ hai mươi:
“Tôi mà mềm lòng á? Giỡn sao! Đã chơi thì phải chơi lớn!”
Họ ném tôi vào rừng sâu, livestream ba ngày cảnh tôi vật vờ sinh tồn.
Ba ngày sau, Hạ Diệm xuất hiện như vị cứu tinh.
Từ đó, tôi toàn tâm toàn ý .
Tôi còn nhớ rõ lúc đó ôm chặt tôi, như sợ tôi tan biến mất.
Lần thứ ba mươi:
“Cô ta chẳng khác gì một con sâu mọt. Tôi, người thừa kế họ Hạ, sao có thể thứ như thế?”
Video dừng lại. Mọi hình ảnh, âm thanh tan biến.
Hạ Diệm đứng trước màn hình, tôi qua khoảng không, ánh mắt đầy bối rối, sợ hãi, tay cầm búa run lên từng hồi.
Tôi lặng lẽ , lòng không một gợn sóng.
9
Chiếc búa trong tay Hạ Diệm rơi “rầm” xuống đất, bước về phía tôi, bị người chặn lại.
“Màn mở đầu kết thúc rồi, tiếp theo là nghi thức cầu hôn của chúng ta!”
Tần Phi Phi dắt theo Hứa Phiên Nhi bước ra.
“Anh Hạ, em đưa nhân vật chính hôm nay đến cho rồi!”
Hạ Diệm chết lặng, mắt vẫn chỉ dán vào tôi.
“Anh còn nhớ không? Anh từng sẽ mua đảo này để cầu hôn em, cảm ơn .”
Hứa Phiên Nhi dịu dàng bước đến, hôn nhẹ lên má .
Hạ Diệm như tỉnh lại, tôi, ánh mắt lấp lóe vẻ hoảng loạn.
Anh nhấc chân định bước, lần này lại bị kéo lại.
“Anh Hạ, có bao nhiêu người đang kia kìa, đừng chị Phiên Nhi mất mặt!”
“Nếu bỏ đi, chị ấy sao còn sống nổi trong giới này? Anh muốn chị ấy thân bại danh liệt à?”
Hạ Diệm quay lại, bắt gặp gương mặt run rẩy van xin của Hứa Phiên Nhi, giống hệt năm ấy, khi lần đầu gặp.
Ngay giây phút đó, mềm lòng.
Nhìn tôi lần cuối, rồi rút lại bước chân.
Tôi:…
Rốt cuộc… vẫn là tôi đặt sai người.
Hạ Diệm cầm nhẫn, máy móc đọc lời cầu hôn.
Tôi xem đến cảnh cuối cùng, mỉm , xoay người rời đi.
“Đủ chưa?”
Hạ Diệm Tần Phi Phi, lần đầu tiên, ánh mắt mang sát khí về phía ta.
Tần Phi Phi hoảng đến thở cũng không dám, chỉ biết nấp sau người khác, gượng:
“Đủ… đủ rồi…”
Hạ Diệm quay lưng bước đi, không thèm liếc lấy Hứa Phiên Nhi một cái.
Anh lật tung cả hòn đảo để tìm tôi, không thấy.
Cuối cùng giận dữ hét vào đám người đi theo:
“Là ai phát mấy cái video đó?!”
Không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng, một kẻ “chó săn” trong nhóm chịu tội thay.
Hạ Diệm hắn một cú tóe máu.
Tên đó sợ quá, hét lên:
“Là Phi Phi! Là ta bảo tôi mà!”
Tần Phi Phi sợ đến rụt cổ, lùi lại hai bước.
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Mọi người ùa ra bãi biển.
“Anh Hạ… đó là du thuyền của Lâm Sơ…”
Hạ Diệm ánh lửa rực trời, trong khoảnh khắc ấy, tất cả sức lực trong người như tan biến.
10
Bảy ngày.
Hạ Diệm lênh đênh ngoài biển suốt bảy ngày, không tìm bất kỳ dấu vết nào của Lâm Sơ.
Đội trục vớt chuyên nghiệp rằng, thời điểm xảy ra sự cố, khu vực gần đó có một đàn cá mập.
Rất có thể, Lâm Sơ đã không còn một mảnh xương.
Sau bao nỗ lực, họ chỉ tìm một mảnh quần áo rách nát, chính là bộ váy Lâm Sơ mặc hôm đó.
Chuyên gia điều tra tai nạn kiểm định xác chiếc du thuyền, cuối cùng đưa ra kết luận duy nhất:
Tai nạn là do con người ra, Lâm Sơ đã có ý định chết.
Hạ Diệm siết chặt mảnh vải trong tay, bản báo cáo giám định, không một lời.
Lúc này, người quản lý hòn đảo cùng pháp vụ bước vào, đưa một tập tài liệu.
“Ngài Hạ, theo như điều khoản cá cược, ngài đã hoàn thành 100 lần chơi khăm. Từ nay, hòn đảo này thuộc về ngài.”
Một trăm lần?
Một trăm từ khi nào?
Anh nhớ mình từng thề sẽ hoàn thành đủ trăm lần, chẳng rõ từ lúc nào đã muốn dừng lại.
Chỉ vì sĩ diện, không muốn bị nhạo, mới tiếp tục duy trì vở kịch.
Anh “giả sản”, “ở gầm cầu”, chỉ hy vọng Lâm Sơ sẽ giống Hứa Phiên Nhi, không chịu khổ cực mà bỏ đi.
Như , có thể kết thúc tất cả một cách nhẹ nhàng.
Thế lại không rời đi.
Cô thậm chí ngày càng dịu dàng hơn với .
Anh không thể không rung .
Sau đó, tự thuyết phục mình: chỉ cần đủ 100 lần, sẽ đường hoàng cưới , sẽ vừa đạt mục đích, vừa không bị coi thường, chẳng phải tốt cả đôi đường sao?
Anh hăng hái hơn bao giờ hết. Nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ thảm của , lại không thể chịu nổi.
Ngay lần thứ 98, đã quyết định từ bỏ.
Anh không muốn dối trá nữa.
Anh lên kế hoạch cầu hôn.
Anh bao trọn hòn đảo này, mời tất cả mọi người đến, định trước mặt tất cả cầu hôn , dùng chính “thiếu một bước cuối cùng” để tuyên bố sự chân thành và quyết tâm của mình.
Nhưng kết cục…
11
“Giờ tất cả… còn có nghĩa gì đâu…”
Hạ Diệm không ký giấy, chỉ im lặng tiễn người ra ngoài.
Giám đốc và luật sư vừa rời đi, Tần Phi Phi đã vội vã chạy tới.
Thật ra, ta đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
“Anh Hạ, đã lấy đảo Gree rồi đúng không?”
Thấy tài liệu trên bàn, ta định đưa tay lấy.
Cái gì của Hạ Diệm… đều là của ta.
Hứa Phiên Nhi từng hứa sẽ không tranh giành.
Cô ta đã tính kỹ, sẽ phát triển hòn đảo, biến nó thành thiên đường trong mơ.
Trong mắt ta lúc này, tham lam và phấn khích đều không giấu nổi.
“Tại sao?”
“…Hả?”
Ánh mắt Hạ Diệm lạnh thấu xương.
Tần Phi Phi lúc này mới mơ hồ nhận ra có gì không đúng.
“Ngày hôm đó, tại sao lại như ?”
Cô ta run rẩy, cố chữa cháy:
“Bọn, bọn em chỉ muốn giúp hoàn thành mục tiêu thôi mà. Không phải từng tuyên bố sẽ chơi khăm ta 100 lần sao?”
Những lý do này, ta đã chuẩn bị sẵn.
Không sợ Hạ Diệm chất vấn.
“Tại sao phải để ấy biết sự thật? Tại sao?”
Hạ Diệm nắm chặt vai ta, lắc mạnh:
“Nếu không phải … ấy đã không tìm đến cái chết!”
Vai đau đến mức tưởng như gãy rời, móng tay của như cắm thẳng vào xương.
Tần Phi Phi hoảng loạn bật khóc:
“Chính bảo mà! Anh sẽ vạch trần sự thật vào ngày cầu hôn! Anh muốn đưa ta từ thiên đường xuống địa ngục ngay khoảnh khắc hạnh phúc nhất…”
“Tôi… tôi từng sao?”
Hạ Diệm run môi.
Vì biết, có lẽ… mình thật sự từng .
Bởi vì lúc đó, ghét cay ghét đắng những kẻ đào mỏ như Lâm Sơ, giống hệt Hứa Phiên Nhi.
Chỉ là… đã quá lâu, đã quên mất.
“Hai năm trước, bảo nếu ấy chịu gật đầu cầu hôn, sẽ cho ấy một cú ‘bất ngờ’. Và chính tay dựng video đó mà…”
Sắc mặt Hạ Diệm trắng bệch.
Phải, đã từng , và đã thật sự …
Tần Phi Phi xong, thấy chìm sâu trong tự trách, đúng như ta dự liệu, nên không lo bị truy cứu nữa.
Cuối cùng, ta liếc bản chuyển nhượng đảo, không vội, chưa đến lúc.
Dù gì thì sớm muộn, hòn đảo cũng là của ta.
Lâm Sơ đã không còn, mọi người ngoài việc bàn tán vài câu cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Không ai nghĩ rằng sẽ có ai phải trả giá cho việc đó.
Ngay cả khi Hạ Diệm trông như người sắp phát điên.
Không ai biết, có một gói hàng đang chuyển khẩn đến đảo Gree…
Và chính kiện hàng đó… hủy hoại cả đời Tần Phi Phi, và hủy hoại cuộc đời của rất nhiều người khác.
Bạn thấy sao?