Bữa Tiệc Sinh Nhật [...] – Chương 1

1

Hôm nay là sinh nhật của Hạ Diệm.

Tôi đã bán đi món đồ cuối cùng còn chút giá trị trên người để chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho .

, bữa tiệc cũng rất đơn sơ: một chiếc bánh kem, ba món ăn đơn giản, và một món quà tôi cất công chọn lựa.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, tôi lấy ra tờ giấy báo có thai nhận sáng nay, hồi hộp chờ trở về.

Ba năm rồi, cuối cùng chúng tôi cũng có con.

Tôi không kìm tưởng tượng, không biết khi biết tin này sẽ có biểu cảm thế nào…

Tôi giấu tờ giấy siêu âm ở đáy hộp quà, xem đó là bất ngờ lớn nhất dành cho .

Tôi muốn với rằng: Dù tương lai có khốn khổ thế nào, tôi vẫn nguyện cùng vượt qua tất cả.

Khi đang ngây ngô mộng tưởng về tương lai, thì một dòng trạng thái trên mạng xã hội đập vào mắt tôi.

[Chúc mừng sinh nhật chính mình]

Trong chín bức ảnh, bàn tiệc dài dằng dặc phủ đầy các món cao lương mỹ vị như tôm hùm Úc, cua hoàng đế, sò lược Bắc Cực…

Rượu sâm panh và vang đỏ vô số, xung quanh còn có đám từng cạch mặt…

Nhức mắt nhất là người đứng cạnh , Tần Phi Phi.

Tần Phi Phi là em hàng xóm của , thanh mai trúc mã, từng là chốn che mưa chắn gió cho khi bị mẹ kế h ,ành h ,ạ.

Hạ Diệm biết ơn nhà họ Tần, càng nâng niu Tần Phi Phi như trân bảo, còn hơn cả người thân.

Chỉ tiếc rằng, năm hai đại học, người mà Tần Phi Phi thầm lại theo đuổi tôi, từ đó ta xem tôi như kẻ thù.

Vì ở bên tôi, Hạ Diệm cắt đứt quan hệ với Tần Phi Phi, thậm chí bị nhà họ Tần, nhà họ Hạ và bao gia tộc khác liên thủ chèn é,p.

Nếu không vì , một kẻ kiêu hãnh như sao rơi vào cảnh sống gầm cầu?

Nhưng hiện tại lại cụng ly cùng họ, tổ chức tiệc sinh nhật…

Dòng trạng thái biến mất nhanh đến mức khiến tôi tưởng là ảo giác.

[Muốn biết sự thật không? Truy cập I ink này, mã mời là…]

Tin nhắn của Tần Phi Phi đột nhiên bật ra.

Tôi sững sờ chằm chằm vào dòng tin, như cái máy bấm vào trang web, nhập mã.

“Livestream chơi kh,ăm”, ba chữ lớn hiện ra rõ ràng.

Dòng chữ nhỏ phía dưới: Tr,ừng ph,ạt những con sâu mọt thấp kém dám mơ trèo vào giới thượng lưu.

2

Trên trang chủ, một bài viết ghim đầu hiện rõ:

[Chinh phục livestream chơi khăm duy nhất đạt 100 lần toàn m ,ạng! (97/100)]

Những phòng livestream khác nhiều nhất cũng chỉ đạt hơn hai, ba mươi lần trong vòng vài tháng. Còn phòng này đã kéo dài suốt ba năm, sắp sửa kỷ lục trăm lần chơi kh,ăm.

Tôi nhận ra tấm bìa từng nhiều lần xuất hiện trên máy tính của Hạ Diệm.

Anh đó là nhật ký của chúng tôi, sẽ phát trong hôn lễ cho mọi người cùng xem.

Thấy giao diện quen thuộc, tay tôi r ,un r ,ẩy bấm vào.

Màn hình chia đôi, một bên là tôi co ro dưới gầm cầu giữa trời đông, một bên là Hạ Diệm đang thưởng thức sơn hào hải vị trong khách sạn năm sao.

Bình luận bay đầy màn hình, toàn là tên tuổi con cháu hào môn.

[Đúng là con ng ,ốc! Hạ thiếu ra ngoài ăn sơn hào mỗi ngày, ta còn tưởng đi tìm nhà đầu tư.]

[Cô ta ăn mì bao lâu rồi, tám mươi ngày hay sao ấy? Từ lúc sống dưới cầu chắc không có ngày nào ăn cơm thật.]

[Đúng , ba bữa: hai bữa mì, một bữa… gió. Còn cảm đến mức giấu trứng dưới đáy bát Hạ thiếu nữa chứ! Đây là kiểu lãng mạn của sâu mọt th,ấp k,ém đấy à? Cười ch ,et mất!]

[Lần trước chỉ vì Hạ thiếu liếc một chiếc đồng hồ, ta thật sự bán cả di vật của mẹ để mua về tặng.]

[Có lần thì bị ném vào núi sâu rừng rậm, lần khác thì uống rượu thay Hạ thiếu đến xuất huyết dạ dày… Đồ ngu!]

[Ai mà thông minh lại đi sống gầm cầu cơ chứ? Chỉ có kẻ tham vọng trèo cao mới tin mấy lời đương viển vông thôi.]

[Mà cũng có thể thật đấy! Hồi đó toàn m ,ạng cá cược: nếu Lâm Sơ chịu 100 lần chơi kh,ăm, Hạ thiếu sẽ cưới ta!]

[Chỉ còn ba lần cuối… Là ta ch,et vì trò , hay Hạ thiếu c ,ắn răng cưới vào nhà đây…]

[Một triệu! Tôi cược là ta ch,et chắc rồi!]

[Cô ta khó “ch,et” cơ à? Tôi cược Hạ thiếu thua, một triệu!]

[Hạ thiếu, giờ quay đầu vẫn kịp! Chỉ cần chưa đủ 100 lần là khỏi cưới!]

“Anh sẽ cưới ấy…”

Tiếng Hạ Diệm vang lên, ánh mắt tôi lập tức khóa chặt lấy .

[Không lẽ Hạ thiếu thật sự lòng?]

Anh lắc lư ly rượu vang, mỉm không đáp.

“Bọn m ày nghĩ gì thế?” Tần Phi Phi kiêu ngạo, “Anh Hạ là muốn lấy hòn đảo ấy, hòn đảo hình trái tim duy nhất trên thế giới. Anh ấy từng hứa với chị Phiên Nhi là sẽ mua cho chị hòn đảo đó, bọn m ày chỉ cá cược chứ không bán!”

“Hoàn thành trăm lần chơi khăm là quyền sở hữu đảo Gree, chẳng lẽ mấy người nuốt lời?”

[Thì ra là vì cái này!]

Hạ Diệm không phủ nhận.

Tần Phi Phi kéo tay : “Anh Hạ mà lấy đảo, chị Phiên Nhi biết đâu sẽ quay về đó…”

Tôi không xem nữa.

Tắt livestream, thoát khỏi trang web.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba năm thương đã biến thành một trò hề.

3

Tôi ngồi lặng dưới gầm cầu, đầu óc trống rỗng, quên cả giá lạnh.

Trời vừa hửng sáng, Hạ Diệm mang hơi men trở về.

Anh ôm tôi vào lòng, cọ cọ lên cổ tôi, miệng lẩm bẩm lời trong cơn say.

“Tiểu Sơ, em đồng ý lấy nhé?”

“Chờ qua giai đoạn này, mình sẽ cưới nhau, không?”

Nhìn gương mặt điển trai mà tôi từng mê đắm, lòng tôi bình lặng, chỉ thốt ra một chữ: “Được.”

Anh mãn nguyện ngả lưng ngủ say, còn tôi thì thức trắng đêm.

Chiều, mới tỉnh dậy.

Tôi nấu mì như thường lệ, vẫn lén đặt một quả trứng chiên dưới đáy bát .

Hạ Diệm bới trúng trứng, khựng lại giây lát.

Sau đó nhẹ nhàng đặt trứng vào bát tôi, tay xoa má tôi dịu dàng:

“Em phải ăn nhiều một chút, gầy đi nhiều rồi.”

Vẻ xót xa của thật chân thành.

Tôi không đụng vào bát, chỉ lấy ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ hôm qua.

Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, liếc qua tắt máy.

“Anh mang ra xe mở quà nhé.”

Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi, vội vàng rời đi.

Tôi theo bóng lưng ấy, cuối cùng không kìm :

“Hạ Diệm, nếu không em, hãy thẳng. Em sẽ biến mất mãi mãi khỏi thế giới của .”

Bước chân khựng lại, mấy giây sau mới quay đầu, nở nụ quen thuộc:

“Bé ngốc, lại suy nghĩ linh tinh rồi. Anh rồi mà, chờ vượt qua thời gian này, mình sẽ cưới. Khi đó, sẽ tặng em một món quà độc nhất vô nhị trên đời, em chắc chắn sẽ thích!”

Ba năm bằng cả tấm lòng, mà cuối cùng, một lời thật lòng cũng không buồn .

Tôi đặt tay lên bụng, nhạt: “Được.”

Phần mì đụng qua tôi không ăn. Cả quả trứng cũng đổ vào bát chó.

Con chó hoang vàng ốm vẫy đuôi mừng rỡ, dụi đầu vào chân tôi cảm ơn, rồi mới ăn.

Xem đi, con người, nhiều khi chẳng bằng một con chó.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số xa lạ đã lâu.

“Anh, em muốn về nhà…”

Năm đó vì tự do, tôi bỏ nhà ra đi. Vì cái gọi là , tôi từ chối hôn ước, cãi nhau với người thân duy nhất.

Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần bị nhạo, chỉ nghe một câu:

“Được, về đi, nuôi em.”

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.

“Anh, giúp em một việc… Em muốn tạo ra một vụ tai nạn, khiến hắn cả đời không quên!”

Còn Hạ Diệm, đi bộ hơn một cây số, về đến chiếc Maybach giấu kín, ngồi vào ghế da ấm áp, mới dám trút nỗi sợ.

Lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.

Anh tiện tay nhét món quà sinh nhật vào ngăn kéo, bên trong là chiếc đồng hồ Patek Philippe, đã biết từ trước.

Rõ ràng chỉ là trò cược theo đám đông trong livestream, mà ấy lại tưởng thật.

Như đám người kia , ấy đúng là ngốc!

Cáu kỉnh, rút điện thoại, hét vào nhóm livestream:

“Ai dám để Lâm Sơ biết sự thật, tao !”

Tần Phi Phi đang uống trà chiều suýt sặc.

Trút giận xong, Hạ Diệm ngả người xuống ghế, như vừa bị rút cạn sức lực.

Còn ba lần nữa thôi, nhanh thôi…

Anh sẽ bù đắp cho mãi mãi, và, tuyệt đối không để biết sự thật!

4

Hạ Diệm ngước trời, dự báo vài hôm nữa sẽ có tuyết, mà dưới gầm cầu thì đã lạnh đến mức không thể ở nổi nữa.

“Chuẩn bị một buổi tiệc đi, tôi sắp trở lại rồi.”

Tần Phi Phi ban đầu định gì đó, rồi vẫn xóa dòng chữ đã gõ.

Ngày nhà họ Triệu công bố tin đính hôn giữa Triệu Minh Huyền và Tần Phi Phi,

Hạ Diệm với tôi rằng Tần Phi Phi vì xưa nghĩa cũ, muốn hòa với chúng tôi nên đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu.

Đ/ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Em có muốn đi không?”

Anh luôn dịu dàng, luôn thấu hiểu tôi như , bàn tay vuốt ve mái tóc mai đầy dịu dàng, khiến người ta không kìm muốn đắm chìm. Nhưng…

Ngay trước đó, Tần Phi Phi gửi tôi một tin nhắn:

[Lần chơi khăm thứ 98, chị xem bọn em nên “chơi” chị thế nào đây? Mong đợi ghê đó~]

Lòng tôi đắng ngắt đến mức không còn cảm giác.

Tôi lặng lẽ cất điện thoại đi, hỏi :

“Vậy có muốn em đi không?”

Hạ Diệm vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, “Anh hy vọng em sẽ đi. Dù sao sau này cũng còn gặp nhau thường xuyên, nên xây dựng quan hệ với họ cho tốt.”

Tôi đáp: “Được.”

Hôm đó, tôi ăn mặc lộng lẫy tham dự.

Bộ váy là Hạ Diệm đích thân chọn cho tôi.

Anh tỉ mỉ chỉ đạo chuyên viên trang điểm như đang chải chuốt cho búp bê sứ.

Sau đó mãn nguyện nắm tay tôi bước vào sảnh tiệc.

“Tiểu Sơ, đừng sợ, có ở đây.”

Ánh mắt nồng nàn như thật, bờ vai vững chãi tưởng như có thể gánh cả thế gian vì tôi.

Tôi gật đầu:

“Em tin .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...