“Cố Tranh sáng nay đã đi vay một triệu, để trả viện phí cho cha mẹ Bạch Âm.”
Ông liếc tôi, giọng đầy thận trọng.
Thấy tôi không phản ứng gì, ông mới tiếp lời: “Ba đã dặn bên tài chính — không để hắn có bất kỳ cơ hội nào rút tiền từ công ty nữa.”
“Tuyển một CEO chuyên nghiệp từ bên ngoài đi.”
Tôi dứt khoát.
Dạo gần đây tôi không muốn việc, cũng chẳng cần thiết phải tự mình quản lý.
Các công ty đều đã vào guồng, ai tổng giám đốc cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển.
Vừa nghe tôi , ba lập tức phấn khởi đứng bật dậy. “Tốt! Ba sẽ đi sắp xếp ngay. Nhưng vị trí này không thể thay ngay , chắc mất khoảng một tuần.”
Nói xong, ông đã quay người rời khỏi phòng bệnh.
Tôi thong thả ăn xong bát cháo hải sản, lại nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giờ đây, trong công ty ngoại trừ phòng tài chính, toàn bộ đều đã bị Cố Tranh thay bằng người của ta.
Muốn có người đủ năng lực để tiếp quản vị trí của ta, phải là người thật sự bản lĩnh, có thể trấn áp cả đám người ấy.
Một nhân vật như , không dễ tìm trong ngày một ngày hai.
Tôi mở điện thoại — tin nhắn từ Cố Tranh liên tục nổ ra như pháo hoa.
Ban đầu là chất vấn: Bao giờ em về nhà?
Sau đó chuyển thành chỉ trích: Em ở nhà lâu quá rồi, trở nên nhỏ nhen, không còn lòng bao dung như xưa.
Rồi thì: Những ký ức đẹp đẽ trước kia, em đều quên hết rồi sao?
Em cứ cãi nhau liền bỏ đi như , em có còn trưởng thành không?
Tôi chẳng buồn trả lời lấy một câu.
Ngược lại, chính tin nhắn của Bạch Âm mới khiến tôi ý.
Cô ta gửi cho tôi một bức ảnh ,ảnh Cố Tranh thức dậy lúc 6 giờ sáng, đang bữa sáng trong bếp.
“Phu nhân ơi, đừng giận Tổng Giám đốc nữa mà~ Anh ấy dậy từ sáu giờ sáng để bữa sáng đó, chỉ mong chị quay về…”
Quả nhiên là cao tay.
Bề ngoài là đang khuyên giải, là nối lại cảm vợ chồng,
Nhưng thực chất — là đang khơi lửa hận.
Tôi đâu có ở nhà.
Vậy cái bữa sáng mà Cố Tranh dậy từ sáu giờ để nấu, là nấu cho ai?
Không cần cũng hiểu.
Tôi — người chưa từng có đãi ngộ đó,
Còn ta — lại hưởng trọn vẹn.
Rõ ràng là một đòn khiêu khích.
Nhưng nếu tôi chụp màn hình gửi cho Cố Tranh,
ta chắc chắn sẽ không tin,
Ngược lại còn cho rằng tôi nhỏ nhen, không hiểu chuyện.
Tôi nhắn cho môi giới bất sản, cầu đẩy nhanh tiến độ bán biệt thự.
Nếu ai có thể trả toàn bộ bằng tiền mặt, tôi sẵn sàng giảm giá 20%.
Tôi không muốn dính đến những người như Bạch Âm thêm một giây nào nữa.
Càng không muốn vì ta mà phải kéo dài thời gian xử lý giấy tờ vay ngân hàng.
Tôi vẫn giữ WeChat của ta, chỉ để xem một ngày nào đó —khi ta phát hiện ra Cố Tranh chẳng có gì trong tay,gương mặt ấy… sẽ buồn đến thế nào.
12
Những ngày tiếp theo, Cố Tranh vẫn gọi điện, vẫn nhắn tin liên tục cho tôi.
Tôi không trả lời. Không bắt máy.
Qua những tin nhắn, tôi ra , ta vẫn tưởng tôi đang giận dỗi vớ vẩn vì chuyện nhỏ.
Anh ta còn “chu đáo” dặn tôi ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa,
Nói phụ nữ mang thai dễ , bảo tôi nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt.Rồi thì:
“Chờ em khỏe lại rồi quay về, sinh con xong, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Kết hôn vì đứa bé. Một màn “phụ tử thành hôn” buồn đến đáng thương.
Còn Bạch Âm?
Vẫn đều đặn gửi những bức ảnh dễ khiến người khác tưởng tượng lung tung.
Nhưng trong lời lẽ vẫn là một bộ dáng dịu dàng, quan tâm,
Tỏ ra như thể mọi việc ta , đều là vì muốn hàn gắn tôi và Cố Tranh.
Bảy ngày sau, môi giới cuối cùng cũng tìm người mua trả toàn bộ bằng tiền mặt. Bên đó còn đang gấp gáp muốn dọn vào ở, hỏi tôi rằng có thể chuyển vào trước khi ký hợp đồng hoàn tất không.
Tôi đồng ý ngay lập tức — không cần suy nghĩ.
Tôi còn dặn thẳng với người môi giới:
“Trong nhà đang ở là một đám họ hàng mặt dày vô liêm sỉ, cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài là .”
Nhận sự cho phép của tôi,bên kia thậm chí còn mang theo dao để “thu hồi tài sản”.
Chỉ là lúc đó Cố Tranh và Bạch Âm đang ở công ty,nên dao chẳng cần dùng đến,họ chỉ đơn giản là ném hết đồ đạc trong nhà ra ngoài, rồi thay khóa mới.
Đến tối 9 giờ rưỡi, điện thoại tôi nổ chuông liên tục — là Cố Tranh.
Anh ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác,
Gọi đến cuộc thứ hai mươi, tôi mới bắt máy.
Thật sự là… ảnh hưởng đến tôi lướt mạng chơi game.
“Lâm Tĩnh! Em định gì ?! Em bán nhà rồi… sau này con chúng ta sống ở đâu?!”
Giọng ta gào thét bất lực, tôi nhích điện thoại ra xa, không muốn nghe âm lượng chói tai đó.
Nếu không phải công ty còn chưa tìm người thay thế phù hợp,tôi đã chặn số ta từ lâu.
Tôi thản nhiên :
“Cố Tranh, vừa nhắc thì em mới nhớ ra… còn chưa chính thức chia tay với . Vậy thì nhân tiện luôn — từ nay về sau, hai ta không còn liên quan gì nữa. Còn cái đứa con mà nhắc ấy? Chắc giờ đang trôi dưới cống rồi.”
Đầu bên kia im bặt mấy giây.
Rồi là một tiếng choang thật lớn vang lên — như có gì đó bị quăng vỡ.
“Cố Tổng!” Giọng Bạch Âm lo lắng vang lên.
Rất nhanh sau đó, lại là giọng Cố Tranh ,đau thương, trống rỗng, thê lương như thể mất hết người thân.
“Tĩnh Tĩnh… em lừa sao? Em thật sự bỏ đứa bé của chúng ta rồi à? Đó là đứa con mà em phải mất một năm mới mang thai đấy, sao em có thể nhẫn tâm như ?” “Anh đã gì sai chứ? Tại sao em lại tuyệt đến ? Em đang lừa phải không? Anh… thật sự chỉ là vì cứu mạng người, chưa từng gì có lỗi với em! Chúng ta đã hứa với nhau là một đời một kiếp, chẳng lẽ… người lừa dối là em?”
Tôi khẽ nhếch môi, giọng bình tĩnh như nước:
“Vậy thì, hay hỏi thử cái thai trong bụng Bạch Âm xem, nó có đồng ý để cha nó một đời một kiếp với người đàn bà khác không?”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Không chờ thêm một giây.
Sau đó, tôi nhắn một tin cho ba:
“Người ba tuyển đâu rồi? Không phải bảo một tuần là xong sao?”
Ba nhanh chóng trả lời:
“Con à, ở nước ngoài có chút rắc rối, ba vẫn đang xử lý, hai hôm nữa sẽ về phỏng vấn. Danh sách ứng viên thì đầy rồi, yên tâm.”
13
Cơ thể tôi đã gần như hồi phục hoàn toàn.
Tôi đặt vé máy bay ra nước ngoài du lịch.
Cố Tranh không có hộ chiếu,nên tôi chẳng sợ ta đột nhiên bay tới ầm ĩ.
Do sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, không thể tắm biển,tôi chọn Paris điểm khởi đầu.
Từ Paris, tôi dự định sẽ du ngoạn khắp châu Âu,ghé thăm những thành phố có dấu ấn đặc sắc, từng bước từng bước — tự mình trải nghiệm.
Tôi một mình rong ruổi,chân bước không cần gấp, mỗi nơi đến đều chụp vài tấm ảnh phong cảnh,rồi đăng lên story bè.
Không caption, không than vãn, chỉ là — một người phụ nữ đang sống tốt hơn từng ngày.
Mỗi lần tôi đăng ảnh, Bạch Âm luôn là người đầu tiên thả like.
Nếu không biết rõ ta cố ức chế,tôi thật sự còn tưởng ta là fan số một của tôi.
Khi tôi đặt chân đến Santorini, Hy Lạp,ba tôi cuối cùng cũng tìm người thích hợp để thay thế Cố Tranh.
Cùng lúc đó, tôi nhận tin ,Cố Tranh lại đi vay thêm 2 triệu,chỉ để năn nỉ Bạch Âm đừng bỏ cái thai.
Vì muốn giữ thể diện, ta một căn biệt thự trong khu nhà cũ của tôi, với Bạch Âm rằng đó là nhà riêng của mình.
Tiền mỗi tháng là 50.000 tệ.
Khi biết chuyện, tôi thật sự rùng mình.
Cố Tranh còn chưa có việc ,đã vung tay nhà với mức giá như —chưa kể phí quản lý khu biệt thự mỗi tháng cũng đủ khiến ta khốn đốn.
Nghĩ lại, tôi chỉ có thể thầm may mắn:
May mà tôi chưa cưới ta.
Một người đàn ông sẵn sàng thiêu đốt tương lai chỉ vì sĩ diện,dù từ góc độ nào,cũng không xứng con rể nhà họ Lâm.
14
Nửa năm sau, tôi trở về nước.
Trực tiếp vào Giám đốc dự án tại trụ sở chính ở Hải Thành.
Tôi nghĩ cuộc sống sau này sẽ cứ bình lặng và vững vàng như thế.
Nhưng không ngờ —tuần đầu tiên đi ,Bạch Âm bụng bầu to vượt mặt, chặn tôi ngay trước cổng công ty.
Cô ta trừng mắt tôi, miệng hét lên:
“Cô là đồ tiểu tam!”
Câu đầu tiên của ta vừa thốt ra đã khiến cả đám người quanh công ty đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Ba tôi muốn tôi có thể tự mình đứng vững, nhân viên công ty thật sự phục,nên đến giờ tôi vẫn giữ thân phận “người mới vào ” — không hề công khai thân phận con Chủ tịch.
Trước đây tôi từng là tổng giám đốc của một chi nhánh,nay về tổng công ty Giám đốc dự án cũng không có gì bất hợp lý,nên chẳng ai phản đối ra mặt.
Nhưng dù sao tôi vẫn thuộc kiểu “người từ trên trời rơi xuống”,không ít người đã không phục, còn ngầm chờ xem tôi bị bẽ mặt.
Mà lúc này, tiếng hét của Bạch Âm giống như đổ thêm dầu vào lửa —cổng văn phòng lập tức tụ lại một đám đông,rất nhanh có thêm nhiều người chạy ra hóng chuyện.
Bạn thấy sao?