3
Tôi cũng luôn tên mình: Giang Trúc Thanh.
Nghe xong, ta bắt đầu nhập ghi .
Ngón tay lướt trên bàn phím rất nhanh, chỉ gõ đúng ba chữ cái: jzq.
Tên tôi hiện ra ngay lập tức.
Tôi thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy khá thú vị: “Anh có trùng tên với tôi à? Sao vừa gõ là ra luôn ?”
Nghe , ta khựng lại, như thể có chút căng thẳng, không gì, chỉ mím môi rồi lắc đầu.
“Tên này phổ biến đến à? Bộ gõ của xịn thế, giới thiệu tôi dùng với.”
“Là bàn phím mặc định thôi.”
Vừa xong, ứng dụng đặt xe của tôi gửi thông báo có tài xế nhận cuốc.
“Xe biển số 99999 đang đến, cách 520m.”
Tôi hơi ngỡ ngàng.
Xe biển số đẹp thế này, chẳng lẽ là thiếu gia nhà ai ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?
Trời vẫn đang mưa, tôi quay sang Lục Thương Việt: “Xe tôi sắp đến rồi, chiếc ô này tặng luôn nhé.”
“Không cần đâu.”
Tưởng ta ngại, tôi giải thích: “Anh đừng khách sáo, mưa vẫn còn lớn lắm, ướt người dễ cảm lạnh đấy. Tôi xuống xe ở cổng khu chung cư, người nhà tôi sẽ ra đón, không bị ướt đâu.”
Anh ta vừa mở miệng định gì đó, thì xe tôi đã đến.
Quả nhiên, một chiếc xe biển số đẹp thế này thì không thể nào là BYD.
Dù không biết chính xác là xe gì, là biết rất đắt.
Tôi nhất quyết đưa ô cho Lục Thương Việt, sợ ta còn định trả lại, tôi vội vàng lên xe.
Vừa ngồi xuống, tôi không khỏi cảm thán.
Xe này đúng là thoải mái ghê, vừa rộng vừa sáng, không hôi, thậm chí còn có mùi thơm.
Cảm thán còn chưa xong, Lục Thương Việt cũng bước lên xe theo.
5
Anh ta trông hơi căng thẳng, như thể không biết nên giải thích thế nào.
“Thật sự không cần trả ô lại đâu, tôi không thiếu một cái ô đâu.”
Anh ta lắc đầu, : “Không phải chuyện ô, mà là…”
Tôi vỗ đùi, bừng tỉnh: “À! Anh đặt chung xe với tôi đúng không? Trùng hợp ghê nhỉ!”
Lục Thương Việt vội gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, trùng hợp thật…”
Xe chạy một lúc.
Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Không đến việc tài xế mặc nguyên bộ vest, lịch sự vô cùng mà lại đi chạy xe dịch vụ.
Mà quan trọng là ta có vẻ hơi lóng ngóng, cứ như lần đầu nhận cuốc .
Từ nãy lên xe đến giờ, còn chưa hỏi tôi mã xác nhận.
Tôi không nhịn , nhắc: “Anh tài, chẳng phải còn phải xác nhận số đuôi điện thoại sao?”
Tài xế đơ ra một giây: “Hả? Ồ ồ… xin lỗi, số đuôi của là bao nhiêu?”
“2641.”
“Được rồi, 2641.”
Thấy tài xế không gì thêm, tôi không nhịn lên tiếng: “Tôi đi chung xe với ấy, cũng chưa hỏi số của ta đâu.”
Tài xế mặt hơi căng cứng, trán đổ một tầng mồ hôi mịn, giọng cũng lắp bắp “Ông chủ, số đuôi điện thoại của ngài là…?”
“7521.”
Tôi chậc chậc tán thưởng, Lục Thương Việt từ đầu đến chân.
Ghê thật đấy, mặc một cái áo khoác dài, phong thái có vẻ lịch lãm chút, mà cũng bị nhận nhầm thành ông chủ.
Lần sau tôi cũng phải ăn mặc như thế thử xem sao.
6
Lúc về đến nhà, trời đã tạnh mưa, cũng tối hẳn.
Không cần kỹ, tôi cũng biết chắc bố mẹ, ông bà đã đứng đợi sẵn ở cổng khu chung cư.
Mỗi lần quá tám giờ mà tôi chưa về, họ sẽ gọi điện xác nhận hành trình.
Rồi khi biết tôi sắp về, họ sẽ từ trên nhà xuống đứng đợi, bất kể muộn thế nào.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi chào tạm biệt Lục Thương Việt, xuống xe rồi chạy nhanh về phía họ.
Thấy tôi về an toàn, vẻ mặt căng thẳng của họ mới dần giãn ra.
Tôi ôm cánh tay mẹ nũng, hỏi: “Mẹ ơi, con chưa ăn tối nè tối nay ăn gì ?”
Bố tôi đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ngồi xe trai về à? Không định bảo nó xuống gặp mặt gia đình sao?”
Tôi: ?
Tôi đào đâu ra trai ?!
Nhìn theo ánh mắt bố, tôi quay đầu lại.
Phát hiện chiếc xe tôi vừa đi vẫn còn đỗ bên đường, chưa rời đi.
Tôi hơi mơ hồ, giải thích với bố: “Con gọi xe về mà, lấy đâu ra trai?”
“Bắt một cuốc xe mà lại đi trên con Maybach hơn bốn triệu, sao con không luôn bố là người thừa kế tập đoàn Tesla đi?”
Tôi: “…”
Học thêm một điều mới, hóa ra cái logo hình chữ M không chỉ thuộc về McDonald’s mà còn có thể là Maybach.
Bảo sao ngồi xe thoải mái thế.
Thì ra là giá cả của nó đủ khiến người ta đau lòng.
May mà tôi không nhớ nổi các loại logo xe, nếu biết đó là Maybach, chắc tôi cũng không dám leo lên với đôi giày dính đầy bùn ướt thế này.
Tôi với Lục Thương Việt đúng là số đỏ, có ngày nhờ Didi mà ngồi xe sang.
Bố tôi tôi với vẻ mặt kiểu “Diễn đi, để xem con diễn thế nào.”
Tôi mở ứng dụng đặt xe, giơ hóa đơn ra trước mặt bố: “Thật sự là gọi xe về! Trời đất chứng giám!”
Nhưng bố tôi vẫn có vẻ không tin lắm, tôi có giải thích kiểu gì cũng không cãi lại .
Đặc biệt là chiếc xe đó vẫn chưa chịu rời đi, khiến vẻ mặt bố tôi ngày càng khinh bỉ.
Tôi tiếp tục ra sức giải thích, bố cuối cùng cũng miễn cưỡng tin một nửa.
Chúng tôi chuẩn bị đi lên nhà.
Đột nhiên, cửa xe vẫn đang đỗ bên đường mở ra, Lục Thương Việt cầm ô bước xuống.
Anh ta sải bước nhanh đến trước mặt tôi, : “Ô của em, để quên trên xe rồi.”
Tôi chống hông, che mặt, thở dài.
Bà nội tôi mắt sáng lên: “Chàng trai đẹp trai, cháu là… trai của Thanh Thanh à?”
Lục Thương Việt không trả lời.
Nhưng ta cũng không phủ nhận, chỉ im lặng tôi.
Tôi vừa định mở miệng không phải, thì bất chợt thấy trong túi áo bà nội lộ ra một góc lá bùa.
Chắc chắn là bùa đã chuẩn bị sẵn để đốt thành tro pha nước cho tôi uống đây mà.
Bà nội à, bà độc quá đấy!
Tôi không muốn uống cái thứ nước bùa đắng nghét mùi kỳ quặc đó đâu!
Hết cách rồi.
Nóng đầu lên, tôi chẳng thèm quan tâm Lục Thương Việt có đồng ý hay không.
Trực tiếp khoác tay ta, “tới đâu hay tới đó”, diễn tiếp luôn!
Tôi ra vẻ e thẹn: “Aiya, vốn dĩ không định sớm thế này đâu, sợ ấy ngại. Hôm nay cũng chưa chuẩn bị gì cả, hay là để ấy về trước đi, lần sau…”
Ai ngờ Lục Thương Việt phản ứng cực nhanh, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi, giọng điệu dịu dàng: “Anh không ngại đâu.”
Nói xong, ta nghiêm túc cúi chào bố mẹ tôi: “Thật xin lỗi, hôm nay quả thực tôi chưa chuẩn bị để ra mắt các bậc trưởng bối. Hoàn toàn là ngoài ý muốn, thật thất lễ. Lần sau gặp, tôi nhất định sẽ chuẩn bị quà ra mắt.”
Lục Thương Việt diễn quá đỉnh, chẳng khác nào thật.
Tôi sững sờ.
Bố mẹ, ông bà tôi cũng sững sờ.
Cả nhà đột nhiên im bặt, không ai biết nên tiếp lời thế nào.
Cuối cùng mẹ tôi là người lấy lại bình tĩnh trước, giọng vẫn có chút lạc nhịp: “Nhìn cái cậu này, khách sáo quá rồi, áo còn ướt thế kia, hay là lên nhà ngồi một lát, chờ áo khô rồi hãy về…”
7
Tôi với Lục Thương Việt mới quen nhau chưa đầy năm tiếng, giờ lại sóng vai ngồi cạnh nhau.
Bị cả nhà tôi xem như cặp đôi sắp bàn chuyện hôn nhân.
Tôi vô thức thò tay vào túi, sờ thấy lá bùa đào hoa mà ta đưa lúc nãy.
Nhớ lại lời bà thím kia về “bạo lực chiêu đào hoa”…
Tôi lén liếc sang Lục Thương Việt.
Không nhịn mà cảm thán, chiêu này có hơi quá bạo lực, quá bá đạo rồi đấy.
Đây là cưỡng chế một cách hợp pháp vô lý à?
Trong bữa ăn, cả bốn vị trưởng bối đều tò mò về Lục Thương Việt đến mức không thể kiềm chế.
Hỏi đông hỏi tây, khiến ta ăn chẳng bao nhiêu, toàn thời gian bận rộn trả lời những câu hỏi hóc búa.
Tôi còn cảm thấy căng thẳng thay ấy.
Bố tôi thậm chí còn cố ra đề kiểm tra, dùng mấy câu hỏi về sở thích của tôi để thử thách.
Ví dụ như:
Tôi thích ăn trứng xào cà chua ngọt hay mặn.Tôi thích nhân bánh bao vị gì nhất.Tôi thường ngủ lúc mấy giờ vào buổi tối.Tôi hay mặc màu gì vào thứ Tư.
…
Mà đáng sợ là, Lục Thương Việt lại trả lời không lệch là bao, thậm chí có vài cái còn chính xác hơn cả tôi tự nghĩ.
Thế quái nào mà ta lại có thể ăn may ghê thế nhỉ?
Đến cuối cùng, bố tôi vô cùng hài lòng, đến nỗi miệng sắp nứt ra đến Thái Bình Dương.
Thậm chí còn bắt đầu hỏi khi nào chúng tôi định cưới.
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Xong rồi.
Hình như diễn quá đà rồi.
Chúng tôi vốn dĩ chỉ là giả mà!
Không thể để họ tiếp tục hỏi nữa, nếu không lát nữa sẽ khó dừng lại.
Lỡ sau này tôi tìm trai mà không như Lục Thương Việt, họ không vừa ý, thế thì tôi coi như xong đời.
Sau bữa ăn, tôi lôi Lục Thương Việt ra xa, không cho ta lại gần bốn vị “trưởng bối sát thủ” kia nữa.
Vậy mà ta còn định tiếp tục ngồi chuyện với bố tôi.
Tôi vỗ nhẹ lên tay ta, dùng khẩu hình miệng : “Lên phòng tôi.”
Anh ta uống chút rượu, có vẻ hơi chếnh choáng, chống mu bàn tay lên đầu, nghiêng đầu tôi, đôi mắt ướt át mơ màng.
Ánh mắt vô chạm nhau, tim tôi bỗng khẽ run lên, lập tức chột dạ dời mắt đi.
Dường như ta không nhận ra, chỉ hỏi: “Sao thế?”
“Tôi có chuyện muốn , theo tôi.”
Anh ta ngoan ngoãn theo tôi vào phòng.
Tôi đóng cửa, rồi khóa lại.
Nhìn ta, tôi sững lại.
Áo sơ mi trắng trên người ta vẫn còn hơi ướt, không biết từ khi nào hai chiếc cúc đã tháo ra.
Một phần cơ ngực săn chắc lộ ra trước mắt.
Tôi bước lên một bước, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn đúng một nắm tay.
Lục Thương Việt có chút bối rối, cả người dựa sát vào cửa, tôi chớp mắt liên tục, vẻ mặt hoang mang, cổ họng cũng không ngừng nuốt nước bọt.
Trông ta có vẻ rất căng thẳng.
Giọng cũng run run: “Là… là muốn gì sao?”
Thực ra chẳng có gì để cả.
Chỉ là muốn tách ta ra khỏi đám người nhà tôi thôi.
Nhưng nghĩ lại, nam nữ độc thân ở chung một phòng, không gì thì cũng hơi… chán thật.
Thế thì một chút gì đó đi .
8
Tôi giơ tay chạm nhẹ lên trán mấy lần, suy nghĩ một chút.
Sau đó lấy điện thoại từ túi ra, mở lên, giơ ra trước mặt ta: “Chơi Rắn săn mồi chế độ song đấu vô tận đi.”
Lục Thương Việt: “…”
“Chơi đi mà! Chơi đi! Thật sự rất vui đó!”
Biểu cảm của ta hơi cứng đờ, khóe miệng khẽ co giật, cuối cùng vẫn bất lực nhẹ, như thể đã chấp nhận số phận.
Anh ta lấy điện thoại của mình đưa cho tôi: “Được rồi, em tải giúp đi.”
Nói rồi, ta cúi đầu cài lại hai cúc áo sơ mi đã bung ra.
Tôi cắm cúi giúp ta tải game.
Lúc này, trên màn hình hiện lên vài tin nhắn:
【Yo yo yo, đã đến nhà ấy ra mắt bố mẹ luôn rồi à?】
【Thầm thích bao năm, lần này chắc vui sướng chết đi nhỉ?】
【Dự định khi nào tỏ đây?】
【Không trả lời à? Đừng là đã tự cởi đồ leo lên giường ấy rồi nhé?】
Tôi đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đè nặng, đầu óc trống rỗng.
Tôi muốn xem thử bên kia còn nhắn gì nữa không, nên cứ chằm chằm vào điện thoại của ta.
Chưa đầy hai giây sau, tin nhắn mới bật lên:
【À đúng rồi, tao lại thua trò Thật hay Thách nữa rồi, phục luôn.】
【Câu vừa nhắn là bị , đừng để ý.】
Tôi thở phào một hơi thật dài.
Hú hồn, suýt nữa tưởng rằng Lục Thương Việt thực sự thầm thích tôi.
Nhưng ai đời chơi Thật hay Thách thua mà lại nhắn mấy cái tin như chứ? Không thể hiểu nổi.
“Game tải xong chưa?”
Giọng của Lục Thương Việt vang lên bên cạnh, tôi quay sang ta, rồi đơ người.
Khoan đã?
Không phải ta vừa nãy đang cài lại cúc áo sao?
Thế quái nào bây giờ lại còn mở bung thêm một cái nữa?
Thấy tôi cứ dán mắt vào vạt áo sơ mi đang để hở của ta, ta chủ giải thích: “Áo ướt quá, lạnh.”
Tôi vung tay bật điều hòa, rồi trả lại điện thoại cho ta: “Không sao, chơi vài ván bị rắn đập chết là nóng người ngay thôi.”
Lục Thương Việt: “…”
Anh ta chằm chằm vào con rắn đang nhảy trên màn hình, lại tôi, bỗng hỏi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“27.”
“Vẫn trẻ con quá.”
Tôi đang mải mê chơi game, không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Anh gì cơ?”
Anh ta nhạt, đáp: “Nói em là em bé 324 tháng tuổi.”
“Ồ, không ngờ cũng giỏi toán đấy, tính phát ra ngay.”
Tôi tùy tiện khen một câu.
Lục Thương Việt không thêm gì, chỉ nhẹ như tự giễu, rồi tiếp tục chơi game cùng tôi.
9
Chơi vài ván, tôi cứ liên tục bị rắn cắn chết, bực mình quăng điện thoại sang một bên, không thèm chơi nữa.
Một lúc sau, mẹ tôi nhắn tin đến:
【Thanh Thanh, bố mẹ với ông bà xuống nhà rồi, trời khuya lại mưa to, về không an toàn.】
【Đã dọn dẹp xong một phòng khách, con tìm bộ đồ sạch đưa cho Tiểu Lục thay, để cậu ấy ở lại một đêm đi.】
Từ khi tôi đi , bố mẹ cảm thấy tôi cần có không gian sống độc lập.
Thế nên đã mua một căn hộ ngay tầng trên để tôi có thể tự do sinh hoạt.
Bố mẹ tôi chỉ ở ngay tầng dưới.
Xem xong tin nhắn của mẹ, tôi định hỏi thử.
Nhưng lại không chắc Lục Thương Việt có muốn ở lại không.
Lỡ như ta muốn về nhà thì sao? Cũng không thể ép người ta .
Lúc tôi còn đang lưỡng lự, không biết mở lời thế nào, thì ta đã nhanh miệng trước:
Bạn thấy sao?