Bữa Cưới Đầy Rắc [...] – Chương 2

Tôi bắt đầu thấy khó hiểu. Gì mà Tống Thành còn chuyện với ta?

“Cho dù ép ấy cưới thì sao? Chồng vẫn dành cả đêm để dỗ tôi mà. Cô đơn trong đêm tân hôn… cảm giác không dễ chịu chút nào, đúng không?”

Tôi màn hình điện thoại mà rơi vào trầm mặc.

Chồng mới cưới còn đang ngủ, tôi lại phải ngồi đấu khẩu với cũ của ta?

Càng nghĩ càng tức.

“Tống Thành!”

Tôi hét lên một tiếng, lật tung chăn của . Tống Thành mở mắt ngơ ngác, mặt đầy mộng mị.

“Gì vợ?”

Tôi lạnh, khoanh tay đứng trước giường, xuống : “Bạn cũ của bảo tối qua dỗ dành ta cả đêm đấy.”

Tống Thành suy nghĩ vài giây mới nhớ ra “ cũ” nào, mặt trống rỗng trong thoáng chốc.

Rồi đột nhiên bật dậy: “Cô ta bị điên à?!”

Đúng, tôi cũng thấy Nhậm Vi Vi bị điên.

Với hiểu biết của tôi về Tống Thành, đừng là dỗ dành cũ, đến việc giấu tôi đi uống rượu với thân, cũng phải chuẩn bị tâm lý ba ngày mới dám ra.

Phải công nhận mẹ chồng tôi dạy con nghiêm thật, cây chùy gai đúng là hàng xịn. Chút nữa tôi phải đặt mua một cái.

Anh vò đầu tóc rối như tổ quạ, mặt nặng như chì: “Đưa điện thoại đây cho .”

Tôi nhướng mày, đưa điện thoại: “Gì? Đối chất trực tiếp?”

Tống Thành không gì, mở khung chat với Nhậm Vi Vi. Cô ta vẫn không ngừng gửi ảnh chụp màn hình các đoạn chat.

Vừa gửi vừa châm chọc:

“Cho dù đã đăng ký kết hôn với ấy, tôi vẫn có bản lĩnh cướp lại .”

Mặt Tống Thành càng lúc càng đen, gọi thẳng cho ta.

“Tôi là Tô Tiếu Vũ đây, hết chịu nổi rồi hả? Cút.”

Tống Thành chửi thề một tiếng, rồi tiếp tục:

“Cô có vấn đề tâm thần à? Có bệnh thì đi bệnh viện khám, đừng phiền tôi nữa.

Tôi với có quan hệ gì hả? Cô mà còn quấy rối vợ tôi nữa, tôi báo công an đấy.”

“Tống Thành! Hôm qua dỗ em thế nào, quên rồi à?!”

Tống Thành tức đến mức thở phì phò:

“Tôi dỗ á? Cô nằm mơ chưa tỉnh hả? Cô có điểm nào hơn vợ tôi?

Tôi bỏ vàng để đi dỗ một đống phân như chắc?”

Chồng tôi đúng là rất biết cách vận dụng… nghệ thuật ngôn từ.

“Cô đừng có phiền tụi tôi nữa, nếu không thì tôi sẽ gọi thẳng cho ba , hỏi ông ấy dạy con kiểu gì.”

Nhậm Vi Vi khóc rồi cúp máy. Tống Thành vẫn còn cau có, lửa giận chưa tan.

Tiểu tam đến nhà, khiến nam chính phát điên.

Tôi lắc đầu, mở lại ảnh mà Vi Vi gửi để xem cho kỹ.

Trong hình đúng là những đoạn trò chuyện mùi mẫn giữa ta và một người đàn ông.

Nhìn kỹ lại ảnh đại diện người đó, đúng là ảnh của Tống Thành.

Ồ?

Tôi thử vào trang cá nhân của ta xem còn chi tiết gì không, thì phát hiện mình đã bị chặn rồi.

“Chồng ơi, cái hình này đi, người trong hình này là đúng không?”

Tống Thành nhíu mày, vẻ mặt mù mịt:

“Anh thề, chưa bao giờ chuyện với ta.”

Nói xong, còn liếc tôi một cái đầy dè dặt:

“Vợ ơi… hôm nay là ngày đầu tiên mình kết hôn đó, đừng giận nữa mà.”

Tôi ngồi bên mép giường, nửa nửa không .

Tống Thành càng càng thấy bất an, vô thức ngồi thẳng lưng lên.

“Hay là… chút nữa mình đi dạo phố nha? Em mua thêm vài cái túi?”

“Hả?”

Tôi dựa vào ngực , đến run cả người. Tống Thành càng hoảng loạn:

“Anh thề là đời này chỉ có mình em thôi! Mình khó khăn lắm mới cưới nhau, đừng giận vì người không liên quan mà không?

Du Du, em khóc à?”

Tôi rốt cuộc không nhịn nữa, bật thành tiếng.

Trên mặt Tống Thành vẫn còn nét hoảng loạn sót lại, ngẩn người mấy giây mới nhận ra tôi đang trêu .

Anh bất lực thở dài, xoa đầu tôi một cái:

“Biết dọa thôi!”

4

Sau khi phát hiện tôi không giận thật, tâm trạng Tống Thành nhẹ nhõm hẳn, vừa huýt sáo vừa vào bếp nấu ăn.

Tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, vừa xem ảnh vừa suy nghĩ.

Liệu có khả năng nào… là có người giả danh Tống Thành để đương với Vi Vi?

Tống Thành bảo chuyện này cứ để xử lý. Sau này Vi Vi còn loạn nữa thì cứ để lo, tôi đừng bận tâm cho mệt.

Trước mặt , tôi đặt luôn đơn hàng 10 cây chùy gai, còn nếu xử lý không xong thì tôi đặt thêm 10 cây nữa.

Buổi trưa, đáng lẽ đang nghỉ phép, Tống Thành bị đối tác gọi về công ty.

Tốt nghiệp xong tự khởi nghiệp, nhờ có sự ủng hộ từ bố mẹ chồng tôi mà công ty cũng phát triển khá ổn.

Ở nhà thì rửa rau nấu cơm, ra ngoài thì lại là Tổng giám đốc Tống bảnh bao.

“Anh đi nha?”

“Đi đi.”

Anh đứng ở cửa lề mề mãi chưa chịu đi, tôi ngẩng lên hỏi:

“Sao ?”

“Người ta là chồng mà đi cũng phải vợ tiễn bằng một nụ hôn tạm biệt. Em có tự kiểm điểm lại chưa?”

Tôi bật thở dài, đứng lên hôn nhẹ lên má :

“Thế này chưa?”

“Ui da, mỹ nữ thơm quá, sướng thật! Đợi nha vợ ơi, chồng đi kiếm tiền cho em nè!”

Tống Thành tung tăng bước ra cửa, như trẻ con phát quà.

Khác với Tống Thành, tôi tự do, chủ yếu là blogger.

Lúc đang chỉnh video, không hiểu sao tôi lại mở bản tin địa phương lên xem thử. Quả nhiên, tôi và Tống Thành lên hot search rồi.

“Cô mặc váy cưới đi cướp hôn, bị rể mắng đến bật khóc”

Dưới bài viết còn có bình luận: “Dân bản địa đây, đó là cũ của rể, ai cũng biết!”

Bên dưới bình luận đó, tôi thấy tài khoản quen thuộc “Chồng của Du Du” phản hồi: “Biết cái gì mà biết, biết cái nồi!”

Tống Thành đi mà vẫn có thời gian lên mạng kiểm soát bình luận, đúng là rảnh thật.

Anh đã sẽ xử lý vụ này, nên tôi cứ an tâm việc của mình.

Nếu Tống Thành xử lý thì tốt, còn nếu không… thì tôi xử lý Tống Thành. Tự nhiên đi ôm bực vào người gì?

Buổi chiều, nắng nhẹ, nghĩ đến việc Tống Thành sắp tan , tôi nhắn tin bảo đợi tôi ở cổng khu chung cư để cùng nhau đi siêu thị mua đồ.

Xem giờ cũng gần tới, tôi thu dọn một chút rồi xuống nhà.

Đúng giờ học sinh tan trường, trong khu có rất nhiều phụ huynh dẫn con về.

Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt mọi người tôi có gì đó là lạ.

Chẳng lẽ là do họ xem tin tức sáng nay?

Cô Vương sống dưới nhà thấy tôi thì hơi ngượng ngùng chào:

“Du Du à, chồng cháu có nhà không?”

“Anh ấy sắp về rồi ạ, đang đi .”

Cô Vương gật đầu:

“À, đàn ông phải để ý giữ cho chặt vào.”

Tôi ngơ ngác đáp lại:

“Vâng vâng, đúng ạ.”

Cô lại thở dài đầy tiếc nuối:

“Sao cháu ngốc thế nhỉ?”

“Cô Vương, là sao ạ?”

Còn chưa kịp hỏi xong, thì một chai nước suối mở nắp bay đến, hất trúng quần tôi, ướt nhẹp.

Tôi hoảng hồn quay lại, thấy một đứa bé đang toe, tôi mà hét lên:

“Đồ đàn bà xấu xa, đáng đời!”

Mẹ nó đứng ngay gần đó, chẳng những không ngăn, còn lườm tôi một cái.

“Chị dạy con kiểu gì thế?”

Người phụ nữ đó bĩu môi:

“Chúng tôi sống đàng hoàng, đâu như – hồ ly tinh hoại gia đình người khác.”

Tôi tức điên, đang định xông lên cãi lý thì Vương giữ tôi lại:

“Du Du, chồng ta ngoại bỏ vợ, ta cũng khổ, cháu đừng chấp.”

“Chồng ta ngoại thì liên quan gì đến cháu? Chẳng lẽ chồng tệ là cả thế giới phải chịu trách nhiệm sao?”

“Chính xác! Đôi giày vợ tôi đang mang là tôi mua, giá 12 triệu, con ướt thì định đền thế nào?”

5

Đúng lúc đó, Tống Thành kịp chạy tới, sải bước đi thẳng đến sau lưng tôi.

Người phụ nữ kia vừa thấy thì hơi lúng túng. Dù gì hai cánh tay đầy hình xăm của Tống Thành cũng dữ dằn chẳng khác gì giang hồ.

“Đòi đền tiền? Dựa vào cái gì? Mắng tiểu tam là lẽ đương nhiên!”

Tống Thành định mở miệng phản bác, tôi kéo lại, lạnh giọng:

“Chị ai là tiểu tam?”

“Không phải thì là ai? Cướp trai của người khác còn ra vẻ đắc thắng.”

Cô Vương thở dài, lấy điện thoại ra cho tôi xem:

“Cháu không có trong nhóm cư dân đúng không? Hôm qua có người đăng lên mấy đoạn tin nhắn giữa chồng cháu và một , bảo là nhau nửa năm, mà cuối cùng ta lại cưới cháu.”

Tôi liếc qua điện thoại, vừa là thấy ngay avatar của Nhậm Vi Vi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...