Đừng là kêu họ mang theo đồ ăn, có khi nhà tôi hết đồ, tôi còn đưa tiền nhờ họ tiện đường mua giúp, kết quả là tiền nhận rồi mà đồ thì chẳng thấy đâu.
Lúc thì siêu thị bán hết, lúc thì bảo siêu thị đóng cửa.
Mà khéo thật, tôi tự đi mua thì siêu thị “đóng cửa” lại mở ra, hàng “bán hết” cũng đầy ắp lại.
Thời gian lâu dần, tôi cũng rõ bộ mặt thật của hai người họ.
“Anh đã , nếu chúng em còn ở lại ăn nữa thì đúng là không biết xấu hổ.”
“Anh cứ yên tâm, sau này cho dù có cầu xin, vợ chồng em cũng không dám bén mảng tới nữa.”
“Lưu Dương, đi!”
Tôi giật giật khóe mắt, cũng chẳng buồn giữ họ lại.
Triệu Thục Phân kéo tay Lưu Dương rồi hậm hực rời khỏi nhà tôi.
Chờ hai người đi khuất, tôi quay lại bàn ăn, sắc mặt lập tức đổi như diễn tuồng Tứ Xuyên.
Bàn ăn đầy món ngon tôi kỳ công chuẩn bị giờ chỉ còn lại một bãi chiến trường.
Hai người kia đúng là châu chấu hoại, đi tới đâu là cỏ cũng không mọc nổi.
Ngay cả ruồi mà lỡ bay ngang chắc cũng bị bóc trần lột da.
2
Lúc hai người họ rời đi còn không thèm đóng cửa, thế là tiếng trò chuyện vẫn lọt thẳng vào tai tôi qua khe hở.
“Lúc trước còn quan hệ với họ tốt lắm, hai người chơi với nhau từ nhỏ cơ mà.”
“Bọn mình chỉ ăn mấy bữa cơm thôi mà ta cũng đòi tiền, tưởng ai thèm ăn đồ ta nấu chắc.”
“Em là nể mặt nên mới miễn cưỡng ghé qua nhà đó.”
Tôi cúi đầu đống vỏ tôm hùm, xương xẩu gặm dở và que xiên vứt bừa bãi trên bàn mà im lặng không nên lời.
Đây là cái kiểu “không thèm ăn” mà ta đấy à?
Còn việc tôi và Lưu Dương thân nhau từ nhỏ thì đúng là có thật, chỉ là cái “thân” đó từ lâu đã bị thời gian bào mòn mất rồi.
Hồi đó Lưu Dương cứ nhất quyết đòi mở tiệm quần áo ăn riêng, tôi khuyên cậu ta nên tìm hiểu kỹ ngành này trước khi bắt đầu.
Cậu ta lại tôi ghen tị, không muốn thấy cậu ta thành công.
Sau khi ăn thất bại, cậu ta quay sang mượn tiền tôi, tôi cho mượn ba mươi triệu, đến giờ cũng chẳng thấy đả gì đến chuyện trả.
Chưa kể đến chuyện cưới xin, bác trai bác còn mượn chiếc Land Rover của tôi để “giữ thể diện”.
Lúc trả lại, xe đầy những hình vẽ bậy loằng ngoằng.
Tôi tức đến đen cả mặt.
Triệu Thục Phân lại dửng dưng với tôi:
“Là em trai nhỏ nhà em vẽ đó, tụi em đã dạy nó rồi. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, đừng chấp mấy chuyện nhỏ này nữa nhé.”
Tôi còn có thể gì nữa?
Chẳng lẽ người ta mới cưới mà tôi lại căng cho ?
Tiếng chuyện ngoài cửa vẫn tiếp tục, giọng Lưu Dương pha chút dỗ dành:
“Em đừng giận, để bảo ấy xin lỗi em không?”
“Em mà giận quá thì xót lắm đấy.”
Những câu sau tôi không nghe nữa.
Bởi vì tôi không chắc nếu nghe thêm, mình còn giữ nổi đôi tay khỏi ra không.
Tôi nể em mới không từ chối họ.
Ai ngờ sự nương tay ấy lại biến họ thành kẻ đằng chân lân đằng đầu.
Nếu thì tôi cũng chẳng cần khách sáo nữa.
Chỉ là tôi không ngờ, chưa kịp trách họ thì đã bị gắn cho cái mác “kẻ xấu xa” trước rồi.
3
“Đúng là loại người hiếm có khó tìm, có họ hàng như đúng là xui xẻo tám đời.”
“Nghe tới nhà ăn cơm còn bị đòi tiền chế biến, nếu nghèo đến thì dọn qua nhà tôi đi, cơm chó nhà tôi miễn phí mà ăn no nê, chắc tiết kiệm khối tiền đấy.”
“Không biết sếp ở cơ quan có biết là kiểu người chỉ biết tiền, chẳng xem họ hàng ra gì không?”
Tôi ngủ dậy, mở điện thoại ra thì thấy hộp tin nhắn trên mạng xã hội nổ tung.
Tôi ôm điện thoại mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Một người dùng mạng khá có nguyên tắc, vừa mắng tôi vừa ghi rõ lý do.
Nhờ tôi mới lần ra đầu đuôi câu chuyện.
Tôi bấm vào video người đó gửi.
Tiêu đề là: “Kể về những loại họ hàng kỳ quặc.”
Đó là một đoạn phát lại livestream, Triệu Thục Phân tức đến đỏ cả mặt, thẳng vào ống kính để kể tội “người họ cực phẩm” của mình.
“Mọi người thường quan hệ mẹ chồng – nàng dâu là khó xử nhất, nhà tôi thì khác, có một người họ chuyên thích bắt bẻ.”
“Tôi và chồng chẳng qua là nghe lời cha mẹ, tới nhà ấy quan tâm đôi chút, ăn vài bữa cơm thôi mà ấy cũng đòi tiền công nấu nướng à?”
“Trời ơi, thời buổi này đến ăn cơm ở nhà họ cũng phải trả tiền, trước giờ đâu có thấy ta thực dụng đến !”
“Không phải vợ chồng tôi tiếc tiền, chỉ là cách của ấy thật sự tổn đến cảm giữa hai nhà.”
Dưới phần bình luận là cả đống người cùng vào chia sẻ “họ hàng kỳ quặc” nhà mình.
Bạn thấy sao?