Chị dâu? Cô xung quanh, rồi chỉ vào mình.
- Tôi? - Cô ngạc nhiên đang chạy xuống cầu thang.
Cô chưa kịp thích ứng thì đó chạy lại ôm chầm lấy . Cô mất thăng bằng ngã về đằng sau, liền có một bàn tay đỡ lấy .
Anh tách em đang bám trên người ra, lạnh lùng .
- Em gì kích thế? Phải cho chị dâu em tiếp ứng đã.
- Ơ em xin lỗi - Thiên Nhi ngượng ngùng - Chào chị, em là Thiên Nhi, là EM GÁI của Thiên.
Thiên Nhi cố nhấn mạnh chữ em để cho biết, giữa hai và mình không phải như thấy.
Em ? Vậy là hiểu lầm rồi. Vậy trong những ngày nay đã gì thế này?
- Tôi là Tiểu Băng, thư ký —
- Là người . - Anh cắt ngang lời .
Anh đã tỏ rồi, cũng đã giải đáp nghi ngờ của rồi. Vậy mà còn muốn thư ký riêng của ? Con mèo nhỏ này muốn chọc tức điên đúng không?
Cô ngượng ngùng cúi đầu. Hai má đỏ bừng. Gì mà người ? Cô còn chưa đồng ý mà.
Nhìn thấy ngượng ngùng, khẽ , nhịn không bẹo má .
- Có gì mà ngượng? Anh sự thật thôi mà - Anh cưng chiều .
Anh đã thực sự rơi vào lưới của con mèo nhỏ này rồi.
- Hừ! Em chấp nhận người khi nào? - Cô ngước mặt cãi.
- Em dám không chấp nhận? - Anh lườm .
- Em...- Cô ngượng ngùng.
- Thôi thôi, hai chị đừng diễn phim cảm nữa. Em còn đang ở đây mà. - Thiên Nhi lên tiếng.
Nó khổ.Hai người này tổn thương trái tim bé nhỏ của nó nha. Nó còn FA mà hic.
- Em không muốn xem có thể về phòng - Anh lườm nó .
- Anh hai....em giận hai. Hứ - Nó giận dỗi bỏ về phòng.
Cô theo bóng hình nó rồi quay sang lườm .
- Hừ. Em ấy là em đó. Sao lại ? Lỡ em ấy giận rồi sao?
- Nó lúc nào chả thế. Nó không giận đâu. Mà thôi, tối rồi, đưa em về - Anh đồng hồ .
- Được.
Trên đường về nhà, hai người chuyện rất rôm rả,và đây cũng là lần đầu tiên nhiều đến thế.
Không sao, bảo bối đã có hứng chuyện không ngại cùng chuyện.
Đến nhà , bước xuống chào tạm biệt . Khi định bước vào thì chợt kéo lại ôm vào lòng. Cô để mặc cho ôm. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai .
- Anh em, nhiều lắm.- Anh ôn nhu .
Anh thực sự con mèo nhỏ đáng này rồi. Anh sẽ không để cho ai tổn thương và bản thân cũng .
- Em cũng - Cô ôm , nhẹ nhàng .
Anh cúi xuống áp môi mình vào môi . Hai người hôn nhau cho đến khi hết dưỡng khí mới luyến tiếc buông ra.
Mặt của bây giờ đã đỏ bừng.
Nhìn không khỏi buồn .
- Ngủ ngon - Anh cưng chiều .
- À...Ngủ..ngon - Cô lắp bắp .
Nói xong vội vào trong nhà. Cô sợ thấy vẻ mặt ngượng ngùng của , sẽ mất
Anh cưng chiều theo bóng lưng . Thấy đã vào nhà mới yên tâm đi về.
Có lẽ tối nay có thể ngủ ngon rồi
Bạn thấy sao?