8
Bị trai đuổi về, tôi gặp Lục Bắc Thần đang chờ đón tôi ở cổng khu chung cư.
“Anh đến đón em, cùng về nhà.”
Lục Bắc Thần mở cửa xe cho tôi, trả tiền xe hộ tôi, và cùng tôi đi bộ trên con đường về nhà.
Trên suốt chặng đường, những ký ức xưa ùa về trong đầu tôi.
Từ sau khi trai bị Giang Khinh Khinh vu oan, tôi và Lục Bắc Thần đã rất lâu rồi không thể bình thản ở bên nhau.
Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều mệt rồi.
Tôi dừng lại, hít một hơi sâu, người đàn ông trước mặt ẩn trong bóng tối.
“Lục Bắc Thần, chúng ta ly hôn đi.”
Khoảnh khắc này, những lời chôn giấu ba năm cuối cùng cũng ra.
Thật nhẹ nhõm, như thể xiềng xích trên người tháo xuống ngay lập tức.
Lục Bắc Thần không tôi, vẫn im lặng.
Tôi không hiểu, nếu ta không còn tôi nữa.
Tại sao lại cố giữ lấy cuộc hôn nhân khiến cả hai đều đau khổ này.
Không có tôi, Giang Khinh Khinh sẽ có thể công khai ở bên ta.
Anh ta, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Lục Bắc Thần vẫn không gì.
Đi vài bước, đột nhiên ta hất tay tôi ra, giận dữ bước thẳng về phía trước.
Tôi lặng lẽ đi theo sau ta, không nhắc gì thêm.
Ngày hôm sau, tôi thu dọn hành lý, để lại chìa khóa và tờ đơn ly hôn.
Chuyển đến chỗ của trai.
Khi tôi đến, trai không có nhà.
Lúc đó, ấy đang ở văn phòng của Lục Bắc Thần.
Giang Khinh Khinh trốn sau lưng Lục Bắc Thần, run rẩy.
Anh trai tôi tức giận đến mức mắt đỏ bừng.
Anh ấy không ngờ, ba năm qua khi không có mặt, em bị người phụ nữ ác độc đó bắt nạt.
Anh cứ nghĩ, ít nhất Lục Bắc Thần sẽ bảo vệ .
Anh lao vào đánh nhau với Lục Bắc Thần, từng cú nặng nề, Lục Bắc Thần không hề phản kháng.
“Lục Bắc Thần, cậu từng hứa với tôi thế nào? Cậu đã sẽ bảo vệ Miên Miên mà!
“Đồ khốn, cậu và người phụ nữ này bắt nạt Miên Miên suốt ba năm trời!”
Lục Bắc Thần nằm trên mặt đất, không màng đến cơn đau trên người, chằm chằm trần nhà.
Đúng , ta chính là một kẻ khốn nạn.
Lần này về nhà, ta dường như mới nhận ra.
Giữa họ giờ xa lạ đến mức không thể lời nào.
Xa lạ đến mức không còn gì để .
Nhưng rõ ràng, ta .
Bây giờ, ta hối hận rồi, ta không muốn ly hôn.
9
Sau khi Nguyễn Trạch thả ra, Lục Bắc Thần đã cho Giang Khinh Khinh nghỉ việc.
Nhưng gần đây, Giang Khinh Khinh thường xuyên nôn mửa ở nhà, và người giúp việc báo lại cho mẹ Lục.
Mẹ Lục đích thân đến, đưa Giang Khinh Khinh và con ta về ở trong căn nhà cũ của gia đình Lục.
Tôi không biết Giang Khinh Khinh có mang thai hay không.
Chỉ biết rằng gần đây trạng thái của tôi không ổn.
Vì chuyện ly hôn với Lục Bắc Thần, đến khi tôi phát hiện ra, đứa bé đã gần hai tháng.
Tôi với trai, quyết định bỏ đứa bé.
Tôi thực sự không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Lục Bắc Thần nữa.
Anh trai hỏi tôi, có tiếc không?
Tôi gần như không do dự, kiên quyết trả lời ấy.
“Chẳng có gì để tiếc cả.”
Nhưng đêm đó, khi đi bệnh viện, tôi trốn trong chăn khóc ướt gối.
Lúc đi ra, tôi bất ngờ thấy Lục Bắc Thần.
Anh ta mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn.
“Nguyễn Miên, em hận đến mức không cần cả con của mình sao?”
Tôi ôm bụng, mặt trắng bệch không chút máu.
Để mặc trai đỡ cánh tay mình, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Lục Bắc Thần, tất cả những gì liên quan đến , tôi đều không muốn nữa.”
Tiếng nức nở vang lên sau lưng, ta khóc đến đau đớn xé lòng, khiến không ít người dừng lại .
Lục Bắc Thần, người từng cao cao tại thượng, cuối cùng cũng giống như tôi ngày trước.
Không màng thể diện, bất lực.
Chỉ còn lại tiếng khóc.
10
Ngày lấy giấy chứng nhận ly hôn, tôi và trai lập tức lên đường đến bến xe, trở về quê.
Thành phố mà chúng tôi từng đầy tự tin muốn chinh phục khi mười tám tuổi.
Đến năm hai mươi tám tuổi, nó đã rời khỏi sân khấu cuộc đời tôi.
Quê rất xa, chúng tôi phải đi một ngày một đêm tàu hỏa, giữa chừng còn phải chuyển sang xe khách mới tới nơi.
Anh trai đi lấy nước nóng, quay lại dẫn theo một người quen.
Cố Nguyên vẫn không đổi, gần ba mươi tuổi rồi mà chẳng chín chắn tí nào.
Anh ấy cúi xuống trêu tôi.
“Đây chẳng phải là bé mít ướt Nguyễn Miên sao? Giờ vẫn nhát gan hả?
“Đừng có tí nữa lại khóc mếu đi méc trai đấy nhé!”
Anh trai đứng bên cạnh trộm.
Rõ ràng chưa về tới nhà.
Nhưng tôi lại có cảm giác như đã trở lại thời vô lo vô nghĩ, là bé chạy theo sau lưng trai.
Trên hành trình, chúng tôi có thêm một người nhiều chuyện, nên chuyến đi không còn dài và nhàm chán như tưởng tượng.
Cố Nguyên giống như chúng tôi, cũng là một người trẻ rời khỏi thành phố lớn, chọn quay về quê.
Anh ấy thất bại trong kinh doanh vài năm trước, sau khi trả hết nợ nần.
Anh ấy mình mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.
Chúng tôi cũng .
Nhiều năm không gặp, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc.
Anh trai và Cố Nguyên rất hợp tính, chuyện rôm rả, bàn nhau về quê cùng khởi nghiệp.
Không ngờ một câu lại khiến họ thực sự nên chuyện.
11
Nguyễn Trạch và Cố Nguyên rất quyết đoán, họ bàn bạc vài ngày đã quyết định hợp tác trồng rau trong nhà kính.
Gần đây, ngày nào tôi cũng cắm cúi việc trong ruộng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc mà tôi và trai đã trở về ba tháng. Trong khoảng thời gian này, tôi đã tắt máy điện thoại cũ.
Khi mở lại, là tin nhắn tôi gửi từ hai tháng trước.
Sau khi ly hôn với tôi, Lục Bắc Thần bắt đầu sa vào rượu chè, sống trong mờ mịt.
Một ngày nọ, ta uống say, khăng khăng đòi lái xe về nhà, gặp tai nạn trên đường.
Anh ta trở thành người thực vật, hôn mê không tỉnh.
Tôi ngẩn ngơ trong giây lát, rồi lại tắt máy điện thoại.
Ngoài việc thầm cầu nguyện cho ta có thể tỉnh lại, tôi không gì hơn .
Khi tôi còn đang đờ đẫn điện thoại, Cố Nguyên không biết từ lúc nào đã đứng phía sau.
Thấy tôi trông không vui, ấy cố ý trêu chọc tôi.
“Sao, thất à?
“Người tốt còn đầy, xung quanh đi, chắc chắn sẽ tìm thôi.”
Tôi bỏ chiếc điện thoại đã tắt màn hình vào ngăn kéo, uống một ngụm nước rồi quay lại việc trên ruộng.
“Em ly hôn rồi.”
Cố Nguyên bước theo sát tôi, khóe miệng nở một nụ kỳ lạ.
Trong hai năm, trai và Cố Nguyên đã mở rộng quy mô nhà kính trồng rau gấp đôi, còn giúp người dân trong làng cùng phát triển kinh tế.
Họ sử dụng mạng để phát trực tiếp bán hàng, livestream cảnh thu hoạch, việc kinh doanh rất phát đạt.
Nhiều người mai giới thiệu đối tượng cho trai tôi. Nhưng không hiểu sao, tin đồn về việc trai từng ngồi tù dần lan ra trong làng.
Chỉ trong chốc lát, những người mai mối ấy đều biến mất. Tôi vùi mình trong phòng, không chịu ra ngoài.
Lại thêm một lần nữa hận chính bản thân mình.
Tôi cứ nghĩ rằng, khi chúng tôi về quê, sẽ không ai biết về quá khứ ấy nữa.
Hóa ra tôi thật quá ngây thơ.
Bạn thấy sao?