Dù chúng tôi chưa quen biết lâu, dù ấy chưa hiểu rõ cuộc đời tôi, sự buồn bã và đau xót mà ấy dành cho tôi đều chân thành đến mức tôi .
Tôi vốn không buồn.
Vì tôi đã quen rồi.
Nhưng khi ấy cẩn thận nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào hỏi: “Chị đau lắm đúng không?”
Tôi vẫn bật khóc.
Căn bệnh này đã hành hạ tôi đến mức không còn hình dạng.
Từ lúc tôi mở mắt, cơn đau đã cùng tôi tỉnh dậy.
Và nó luôn đi theo tôi như hình với bóng.
Tôi không ăn gì.
Tất cả những món ngon trước đây với tôi giờ đều vô vị.
Tôi cũng không dám ăn.
Bởi ăn xong sẽ càng đau hơn.
“Tôi rất đau.”
Tôi với ấy.
Câu ấy giống như đang than thở, cũng giống như đang nũng.
Đáng lẽ ra những lời này nên với người thương mình.
Nhưng tôi không tìm ai để .
Tôi không thể với bố, vì trong mắt ông, con ông chỉ có Tô Đường.
Tôi không thể với mẹ, vì bà đã trở thành mẹ của người khác.
Tôi càng không thể với Tống Tùy, vì ta đang lên kế hoạch tương lai cho Tô Đường.
Cuối cùng, tôi lại với một người không quen biết lâu.
28
Tôi không đến bệnh viện điều trị nữa, điều trị chỉ khiến tôi kéo dài chuỗi ngày đau đớn thêm.
Tôi sống dựa vào thuốc giảm đau và thuốc ngủ.
Cơ thể ngày càng gầy gò.
Thỉnh thoảng vào gương, tôi thấy một người với làn da vàng vọt, khuôn mặt hốc hác, không còn dấu vết nào của một trẻ.
Thật xấu xí.
Tôi nghĩ.
Cuộc sống như một bông hoa héo tàn nhanh chóng.
Tôi bắt đầu không đi lại nữa.
Triệu Miên mỗi ngày đẩy xe đưa tôi ra ngoài tắm nắng, Niên Niên chơi trên bãi cỏ.
Thỉnh thoảng tôi bảo ấy đưa tôi ra biển hóng gió.
Niên Niên không chê tôi xấu xí, nó vẫn luôn muốn liếm tôi.
Nhưng tôi không cho nó liếm nữa.
Triệu Miên không hỏi thêm về bệnh của tôi, chỉ trò chuyện, hỏi về quá khứ của tôi, của ấy, tán gẫu linh tinh.
Một hôm, ấy dọn đồ thấy chiếc nhẫn cưới trong ngăn kéo, kinh ngạc hỏi: “Chị Nhiên Nhiên, chị kết hôn rồi sao?”
“Đúng .”
“Vậy chồng chị…”
Nói đến đây, ấy ngập ngừng, như nhận ra điều gì đó.
Tôi chỉ mỉm : “Anh ấy không biết.”
Không biết tôi mắc bệnh.
Cũng không biết tôi lén trốn đến đây.
“Chị ly hôn rồi sao?”
Triệu Miên vô buột miệng, xong lại nhanh chóng bịt miệng.
“Không.”
“Vậy sao ấy…”
Tôi nhẹ, không trả lời mà chuyển chủ đề.
29
Những ngày trên đảo trôi qua rất nhanh.
Cuộc sống hạnh phúc thường ngắn ngủi.
Tôi bắt đầu không thể chịu đựng nữa.
Thuốc giảm đau không còn tác dụng.
Đau đớn đến mức không thể chịu nổi, tôi không ăn nổi gì cả.
Tôi đã giấu một con d,ao trong phòng.
Có những lúc lưỡi d,ao chạm lên cổ tay, khi thấy Niên Niên đang ngủ trong phòng, tôi lại buông xuống.
Sống đối với tôi đã trở thành một loại đau khổ.
Tôi hiếm khi ra ngoài.
Nằm cũng đau.
Triệu Miên thường đến chuyện phiếm, kể cho tôi những câu chuyện trong thị trấn.
Cô kể nhà hàng xóm có con cãi nhau với trai, mỗi tối đều ầm ĩ.
Sau đó ấy ở nhà c,ứa tay, lấy cái ch,et ra để giữ mối quan hệ.
Cô ấy loạn ở bệnh viện, khiến mọi người không ai yên ổn.
Triệu Miên lắc đầu thở dài: “Thật kinh khủng, sao có thể lấy mạng sống ra để níu giữ chứ?”
Vì quá sâu đậm.
Sau đó biến thành chấp niệm.
Chỉ có mới day dứt mãi không buông, chỉ có mới đến mức cuồng loạn.
Tôi mỉm ấy: “Chị từng giống ấy.”
Vì cả đời chưa từng , nên tôi luôn khao khát .
Triệu Miên ngạc nhiên: “Không ngờ, chị Nhiên Nhiên hiền lành như .”
Vì giờ tôi có Niên Niên rồi.
“Em hãy khuyên ấy đi, Miên Miên.”
Cuối cùng người ta cũng sẽ buông bỏ thôi.
Cô ấy vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại.
Nhưng tôi thì không còn nữa.
30
Tôi thật sự không chịu nổi nữa.
31
Tôi nhờ Triệu Miên đẩy tôi đi dạo một chút.
Buổi tối trên bờ biển đã không còn nhiều người.
Chúng tôi đi một đoạn, rồi lại dừng.
Đường phố rất yên tĩnh.
Niên Niên cũng không sủa.
Khi ấy đưa tôi về phòng, Niên Niên lén lút chui vào cùng.
Mấy ngày nay, tôi không cho nó vào phòng.
Nó chạy đến cạnh giường, muốn nhảy lên để cọ vào người tôi.
Tôi bảo Triệu Miên bế nó ra.
Nhưng nó không chịu để ấy bế, chạy loạn khắp nơi, vừa né tránh vừa nhe răng sủa, trông rất hung dữ.
“Niên Niên,”
Tôi gọi nó một tiếng.
Nó liền im lặng, tôi với ánh mắt ấm ức.
Tôi Triệu Miên.
Cô ấy bế nó ra ngoài.
Ngoài cửa, nó sủa thêm vài tiếng.
m thanh dần xa.
Tôi nhớ lần đầu gặp nó.
Nó trông rất bẩn thỉu.
Gầy nhom, rất đáng thương.
Sau đó bác sĩ bảo rằng cơ thể nó toàn là bệnh, còn từng bị người ta ngược đãi.
Giá như tôi gặp nó sớm hơn thì tốt biết mấy.
Cơn đau lan tỏa khiến ý thức tôi mơ hồ.
Hy vọng kiếp sau tôi có thể gặp Niên Niên sớm hơn,
đưa nó về nhà thật sớm.
Để nó trở thành một chó khỏe mạnh, hạnh phúc.
Không phải chịu đói, chịu lạnh, cũng không bị người ta ngược đãi.
Và tôi cũng có thể…
lấy bản thân mình sớm hơn.
Hậu ký
1
Khi Triệu Miên mở cửa, đã thấy một bóng dáng cao gầy đứng ngoài sân.
Là chồng của chị Nhiên Nhiên.
Không biết ta đến từ lúc nào, trên người phủ một lớp sương. Thấy , nặn ra một nụ gượng gạo, trông như con rối bị lên dây cót.
“Triệu tiểu thư,”
“Phiền dẫn tôi đến những nơi ấy thường đến không?”
Triệu Miên không gì.
Cô không thích người đàn ông này.
Chị Nhiên Nhiên rất kín tiếng khi nhắc về cuộc hôn nhân của mình. Cô chỉ có thể dò hỏi đôi chút qua những câu bóng gió.
Dĩ nhiên rất tò mò.
Một lần, khi dọn dẹp phòng cho chị Nhiên Nhiên, lỡ rơi cuốn sổ đặt trên bàn.
Một cuốn nhật ký rơi ra, mở toang.
Cô thú nhận bản thân đã không kiềm chế , tò mò cúi xuống nhặt lên, liếc qua nội dung bên trong.
Đó là nhật ký thầm trộm nhớ của chị Nhiên Nhiên.
Tên của Tống Tùy chiếm gần hết các trang.
Ở độ tuổi đôi mươi đầy trí tưởng tượng, Triệu Miên ghép nối những lời hằng ngày của chị Nhiên Nhiên, hình dung ra một mối đơn phương kéo dài nhiều năm lại phải lấy người khác.
Cho đến khi người đàn ông đến xử lý di vật của chị Nhiên Nhiên xuất hiện, trên tay ta đeo chiếc nhẫn cưới giống hệt của chị Nhiên Nhiên.
Nhìn vào chữ ký của ta: “Tống Tùy.”
Triệu Miên đột nhiên bối rối.
Nếu chị Nhiên Nhiên đã lấy người mình thương bao năm qua,
tại sao chị lại một mình chạy đến đây, chậm rãi chờ ch,et?
Lý do gì đã khiến chị, cho đến tận lúc ch,et, cũng không gặp lại người đàn ông từng là của mình?
Cô không hiểu.
Nhưng bản năng khiến ghét người đàn ông này.
Cô từ chối.
Thế , đến ngày thứ năm khi mở cửa và thấy ta đứng ngoài sân, Triệu Miên mới nhượng bộ.
Tống Tùy theo Triệu Miên đến những nơi Nhiên Nhiên thường đến.
Một công viên lúc nào cũng đông người, một quán cà phê ở góc phố, một con đường vòng quanh đảo, và một bãi biển.
Công viên là nơi dẫn Niên Niên đến chơi cùng những chó khác.
Quán cà phê là nơi thường ngồi cả buổi chiều.
Con đường vòng quanh đảo gần viện dưỡng lão, trước đây khi còn đi , có thể đi xa hơn.
Bãi biển là nơi ở lại lâu nhất.
Cô và Niên Niên.
Chơi đến mệt, một người một chó ngồi tựa vào nhau, ra biển khơi.
Lặng yên như hai bức tượng.
Tống Tùy đi qua những nơi ấy hết lần này đến lần khác, tưởng tượng hết lần này đến lần khác.
Năm ngày sau, lại gõ cửa nhà Triệu Miên.
Một nỗi sợ mơ hồ bủa vây, do dự mở lời:
“Triệu tiểu thư, có thể kể cho tôi nghe… về Nhiên Nhiên không?”
Người trước mặt lại thay đổi sắc mặt, bàn tay cầm tay nắm cửa run rẩy.
Lâu sau, mới nghe thấy :
“Không thể.”
Cô luôn giữ thái độ lạnh lùng với bỗng kích , mắt đỏ hoe:
“Tống tiên sinh muốn nghe điều gì?”
“Nghe về việc chị ấy đã vật lộn với bệnh tật ra sao—”
“Nghe chị ấy ra đi trong đơn thế nào, chỉ có một chó bên cạnh—”
“Hay nghe chị ấy qua đời trong đau đớn, bị ung thư h,ành h,ạ đến mức không còn hình dạng?”
Nhiên Nhiên chưa bao giờ kêu đau.
Nhưng Triệu Miên thấy gân xanh nổi trên trán chị và những giọt mồ hôi lạnh.
Lúc chị mất, Triệu Miên không khóc.
Khi tro cốt chị rải xuống biển, Triệu Miên không khóc.
Lúc tiễn Niên Niên đi, nghe người ta nó không chịu ăn uống, chỉ thu mình lại thành một cục nhỏ, Triệu Miên cũng không khóc.
Nhưng đã đồng hành với một người, thấy sinh mệnh của người đó bị bào mòn bởi bệnh tật, thấy chị ấy dần khô héo, thấy chị ấy đau đớn đến mức muốn ch,et mà vẫn dịu dàng, bình thản,
thấy một con người sống sờ sờ trở thành một nắm tro cốt.
Làm sao không đau lòng cho ?
Rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất, mà tất cả đều không thể cứu vãn.
Nước mắt của Triệu Miên rơi từng giọt lớn, khóc không ngừng, rồi lại đưa tay lau đi.
Cô mắt đỏ hoe, giọng lạnh lùng:
“Vậy nên, Tống tiên sinh,”
“Khi chị ấy bệnh tật, đau đớn, ở đâu?”
2
Tống Tùy ở lại trên đảo nửa tháng.
Anh tìm nơi Niên Niên đang ở.
Anh đến đó nhiều lần, muốn xin lại Niên Niên từ người chủ hiện tại.
Người này là một gã đàn ông to lớn, vẻ mặt dữ dằn.
Thô lỗ và không lý lẽ.
Dù Tống Tùy trả giá bao nhiêu, gã cũng không đồng ý, thậm chí vài lần cầm chổi đuổi ra ngoài.
Anh không bỏ cuộc, ngày hôm sau lại đến, bị đuổi về thì hôm sau nữa lại đến.
Mãi đến bảy, tám ngày sau, gã đàn ông không chịu nổi, đứng trước cửa mắng , mắng xong lại hỏi:
“Chỉ là một con chó cỏ, phát đ,iên gì mà cứ khăng khăng đòi nó?”
Bạn thấy sao?