Bóng Tối Của Tình [...] – Chương 1

1

Tân binh trong giới kinh doanh – Lục Trạch – lần đầu xuất hiện trước công chúng, một tấm ảnh chụp lập tức lan truyền khắp mạng.

Trong ảnh, khoác bộ âu phục đen, gương mặt ôn hòa điềm đạm như bước ra từ tiểu thuyết, tựa như nam chính trong mộng.

Bạn thân Trình Nặc kinh ngạc thốt lên:

“Chả trách hồi cấp ba cậu mê ta như điếu đổ, không đến mấy thứ khác, chỉ riêng gương mặt này đã đủ nghiện rồi!”

Điều khiến mọi người càng bất ngờ hơn chính là thân phận khác của .

Người nắm quyền bí ẩn của tập đoàn S.L.

Tôi sững người trong chốc lát.

Bởi vì… Lục Trạch chưa từng tiết lộ với tôi điều đó.

Nhưng khi thấy hai chữ “S.L.”, trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, câu tiếp theo của xác thực trực giác ấy:

【Từ hôm nay, tôi sẽ rút khỏi tập đoàn nhà họ Chung. Số cổ phần chiếm 35% tôi đang nắm giữ, sẽ tặng lại cho Tô.】

【Con đường này tôi đã đi rất nhiều năm, đến hôm nay mới dám với em… chỉ tiếc rằng em không còn bên tôi nữa… Chúc em tân hôn hạnh phúc.】

Cư dân mạng cảm thán: “Tình thần tiên là có thật!”, lần theo manh mối, tìm ra danh tính “ Tô Linh” ấy.

Hôm nay là ngày Tô Linh kết hôn.

Suốt bao năm qua nhà họ Tô dưới sự ch,èn é,p của tôi đã dần suy tàn.

Tô Linh từng kiêu ngạo, giờ cũng phải chấp nhận hôn nhân chính trị.

Nhìn Lục Trạch điềm tĩnh qua màn hình, bụng tôi n,hói lên từng cơn.

Tôi và đã kết hôn ba năm.

Cùng bước qua bóng tối, luôn viên trở thành chính mình.

Cha là tài xế của nhà tôi, vì cứu cha tôi trong t,ai n/ạn mà m,ất m,ạng.

cha tôi đưa về nhà họ Chung, giúp thoát khỏi bà mẹ nghi,ện c,ờ b/ạc, coi như con ruột mà nuôi dưỡng.

Ngay cả tôi, hồi còn đi học cũng luôn bảo vệ khỏi b,ắt n/ạt học đường.

Thế giờ đây, tất cả đều phơi bày rõ ràng.

Người lại là Tô Linh – kẻ đầu sỏ từng khiến bị b,ắt n/ạt.

2

Nhìn cái bụng bầu đã nhô cao, tôi lại thấy mình bình tĩnh đến kỳ lạ.

Tôi vẫn còn giữ một phần cổ phần trong tay, tức là vẫn còn hy vọng đoạt lại tập đoàn nhà họ Chung.

Hiện tại tôi chỉ mong Lục Trạch ng,oại tì/nh với Tô Linh – như sẽ có lợi cho tôi khi ly hôn, dễ giành phần thắng.

Tôi đẩy cửa thư phòng ra, lục lọi khắp nơi.

Ngoại trừ một cây bút máy bọc cẩn thận, chẳng còn gì cả.

Cây bút này… tôi nhận ra.

Hồi cấp ba, Lục Trạch từng bị vu oan là trộm bút máy đặt riêng của Tô Linh, sau đó bị trai ta nhốt trong phòng thiết bị.

Chính tôi đã cứu ra ngoài và giúp sáng tỏ.

Thế mà bây giờ, vì người từng tổn thương , lại quay sang c,ắn ngược ân nhân.

Đầu óc tôi hỗn loạn, trong tim lại bùng lên một cảm mạnh mẽ:

Nếu Lục Trạch biết cha của Tô Linh chính là người h,ại ch,et cha , nếu biết rõ bộ mặt thật của Tô Linh, liệu sẽ ra sao?

Trên đường lái xe đến công ty, tim tôi từng hồi đ,au n/hói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôi không muốn tin, buộc phải vỡ tất cả niềm tin bao năm nay để chấp nhận sự thật.

Anh Tô Linh đến , vì sao lại kết hôn với tôi?

Ba năm hôn nhân là giả dối, đứa bé trong bụng cũng không phải kết tinh thật sự.

Mười năm tôi dành cho , tất cả… đều là giả dối!

Những quan tâm từng ngày từng đêm, những lần đuổi đám c,ôn đ,ồ đi, những lần đứng ra thay dọn sạch đống nợ do mẹ để lại…

Anh đều không thấy.

Bởi vì từ đầu đến cuối… người , luôn là Tô Linh.

3

Đứng trước tòa nhà tập đoàn S.L., tôi lau khô nước mắt.

Có những kẻ vốn dĩ nên bị v,ứt ở bãi rác, chỉ cần chạm vào cũng b,ẩn tay.

Khi thấy tôi, Hứa Bằng sững lại một lúc.

Sau đó tỏ rõ vẻ ghét bỏ: “Cô đến đây gì?”

Tôi từng không hiểu vì sao ta lại căm ghét tôi đến .

Giờ thì đã sáng tỏ: trong mắt ta, tôi chính là kẻ á,c nh/ân ép buộc Lục Trạch.

“Tôi đến để đòi công bằng! Lục Trạch đúng là đồ v,ong ân bội nghĩa! Hắn không biết nhà họ Tô đã gì với nhà tôi sao?!”

“C,âm m/iệng!”

Hứa Bằng quát lớn, đẩy tôi một cái mạnh đến mức tôi loạng choạng.

“Giờ A Trạch khó khăn lắm mới sống tốt lên, lại đến quấn lấy ấy gì? Cô biết ấy gh,ê t/ởm gia đình cỡ nào không?”

Tôi đứng vững lại, định phản kháng.

Nhưng với cái bụng bầu sáu tháng, tôi không thể gì.

Tôi hít sâu một hơi, vòng qua ta mà đi:

“Tôi không rảnh đôi co với .”

“Hứa Bằng, tôi muốn gặp Lục Trạch!”

Tiếng Tô Linh vang lên phía sau.

Chúng tôi đồng loạt sững người.

Cô ta vẫn mặc váy cưới, tóc tai rối bời, thậm chí một chiếc giày còn rơi mất.

“Anh còn đứng ngẩn ra đó gì, mau đưa tôi đi gặp ấy! Thì ra ấy luôn thích tôi…”

Hứa Bằng hoàn hồn, gật đầu đầy vui mừng.

Bọn họ đều quên mất… tôi mới là vợ hợp pháp của Lục Trạch.

Tôi túm lấy ta: “Tôi sẽ không hoại đôi uyên ương nữa, Lục Trạch nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

Không ngờ ta bất ngờ giật tay, tôi bị vướng váy cưới của Tô Linh mà ngã nhào.

Bụng đ,au d/ữ d/ội, tôi thấy mắt tối sầm rồi ngất lịm.

4

“Giai Giai, mau lên!”

Tôi mở mắt, gương mặt còn non nớt của Trình Nặc, có chút không dám tin.

“Sao thế, Giai Giai? Không phải mình đang đi cứu người à?”

Thì ra là thời điểm này!

Lúc này Lục Trạch vẫn chưa cha đưa về nhà họ Chung, tôi và còn chẳng thân thiết gì.

Tô Linh lúc đó cãi nhau với trai, cố dùng Lục Trạch để khiến người kia ghen.

Sau khi họ lành, Lục Trạch bị đ,ánh một trận, còn bị nhốt trong phòng thiết bị.

Khi đó tôi và Nặc Nặc đi dạo thì cờ phát hiện, rồi cứu ta ra ngoài.

Chúng tôi chỉ còn cách phòng thiết bị chừng mười mấy mét, tôi dừng chân lại, kéo Trình Nặc rời đi.

Hận ý cuộn trào trong tim – bây giờ chưa phải lúc báo thù.

Tôi muốn để Lục Trạch tự mình nhận ra, cuộc đời n,át b/ét của là do Tô Linh hỏng!

“Các em kia! Đứng lại cho tôi!”

Tiếng quát giận dữ của thầy giám thị vang lên sau lưng.

Tôi ngoảnh lại, thấy ông đang dẫn Lục Trạch đi đến.

“Hai đứa các em! Còn nhỏ mà đã biết b,ắt n/ạt người khác à?! Các em nhốt cậu ta trong phòng thiết bị, lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?!”

Thầy giáo này nổi tiếng “ghét á,c như thù”, đặc biệt coi thường lũ con nhà giàu như chúng tôi.

“Thầy ơi, xin hỏi ai là tụi em nhốt ấy vào đó?”

“Chính ấy sao?”

Lục Trạch ngước tôi, ánh mắt phức tạp không còn u uất như xưa.

Ồ… thì ra ta cũng trọng sinh.

“Lục Trạch, có phải hai em ấy nhốt em không?”

Anh cúi đầu im lặng.

Tất nhiên không thể ra, vì nếu , ắt sẽ lần ra Tô Linh.

Anh mặc định rằng tôi sẽ nhận thay , chịu thiệt để bảo vệ.

Nhưng quên mất – giờ tôi và chẳng hề thân thiết.

Trình Nặc kéo tôi lùi lại vài bước, nhíu mày đầy chán ghét:

“May mà chưa cứu hắn, chứ không lại bị ch,ó c,ắn còn phải tiêm phòng dại.”

“Thầy ơi, chi bằng xem camera đi. Chuyện b,ạo l/ực học đường sao có thể kết luận bừa chứ!”

5

Vài phút sau, chúng tôi tập trung ở văn phòng giám thị.

Trình Nặc len lén ghé tai tôi thì thầm:

“Giai Giai, đừng sợ, tôi gọi trai tôi rồi, ấy đang trên đường tới!”

Tôi mừng rỡ: “Anh Trình về rồi à?”

Kiếp trước tôi chỉ nhớ Trình luôn ở nước ngoài, đến đám cưới tôi cũng không về.

Hồi nhỏ tôi hay sang nhà Trình Nặc chơi, ấn tượng về luôn là: rất dịu dàng.

“Chào thầy, tôi là của Trình Nặc và Chung Lệnh Giai – Trình Dụ Thanh.”

Giọng ấm áp vang lên sau lưng, tôi quay lại liền ngẩn ngơ.

Tóc chải gọn gàng, áo khoác dạ đen bên ngoài bộ vest, cả người toát ra khí chất xuất chúng.

“Ồ ồ, chào Trình. Anh xem này…”

Thật xấu hổ, đoạn camera chiếu đúng cảnh mấy học sinh đang đánh Lục Trạch.

Trình Dụ Thanh lộ vẻ bối rối:

“Thầy Lý, chẳng phải thầy con tôi bạo lực học đường sao? Nhưng… đoạn này thì…”

Sau khi thầy trò “trao đổi” xong, đám học sinh kia đã giải tán.

Anh bước đến trước mặt tôi, do dự một chút rồi khẽ xoa đầu tôi.

“Khi nào rảnh nhớ đến nhà chơi.”

“Vâng ạ, tạm biệt !”

Tôi vẫy tay, vui vẻ lên xe.

6

Trên đường về nhà, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Bởi vì kiếp trước, chính đêm nay là ngày cha tôi đưa Lục Trạch về nhà.

Lúc ấy tôi vui vẻ đồng ý, luôn cảm thấy biết ơn ta, và từ đó bắt đầu mối “bám riết không buông” suốt mười năm trời.

Bây giờ Lục Trạch cũng đã trọng sinh, đương nhiên sẽ chẳng muốn có dây dưa gì với tôi nữa.

Nhưng cũng không thể để nhà họ Chung tôi phí phạm tài nguyên một cách vô ích.

Nghĩ đến đây, lòng tôi có phần hoảng hốt.

Kiếp trước, Lục Trạch chưa bao giờ biết một sự thật:

Tô Hồng đã mua chuộc cha ta, cầu ông cố ra tai nạn xe để khiến cha tôi bị thương, không thể tham gia đấu thầu.

Chỉ là cha ta không kiểm soát mức độ, khiến tai nạn trở nên nghiêm trọng.

Thật ra, chính cha tôi mới là người ra tay cứu người.

Vì cha thấy tài xế đã việc trung thành cho nhà họ Chung mấy chục năm, nên mới đưa Lục Trạch về nhà.

Những chuyện này cũng là sau này tôi mới biết .

Cha tôi không cho phép tôi nhắc đến cái chết của cha Lục Trạch trước mặt ta lần nào nữa.

Dù sao, kể từ khi vào nhà tôi, ta lúc nào cũng sống trong trạng thái như nửa chết nửa sống.

Lần này, tôi chỉ muốn đuổi ta càng xa càng tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...