Buổi chiều lúc sắp tan ca, tôi nhắn tin cho Giang Tự rủ ấy tối nay cùng nhau đi dạo phố.
Kết quả là ấy bất ngờ từ chối tôi.
Anh công việc còn có một chút chuyện cần xử lý. Tối nay ấy phải tăng ca, còn gửi cho tôi một biểu tượng cảm nhìn rất tội nghiệp.
Phải, ấy luôn bận rộn mà.
Không sao cả, thì hôm khác đi mua sau.
Tôi vừa tan ca liền chạy về nhà chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng, một bữa tối thịnh soạn chờ ấy tăng ca xong tới chỗ tôi ăn cơm trước rồi về.
Kết quả là sự chờ đợi của tôi kéo dài đến tận tám giờ tối.
Tôi không biết liệu ấy đã tăng ca xong chưa.
Nhưng sợ ấy đang bận, tôi cũng không dám gọi điện thoại. Tôi cứ chờ, chờ cho đến chín giờ tối, ấy vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Thật hiếm khi ấy không trả lời tin nhắn của tôi.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại nổi lên cảm giác bất an.
Nhưng tôi nghĩ tôi nên tin tưởng ấy.
Tôi bỏ cơm tối vào trong hộp giữ nhiệt.
Tùy ý mặc một đại một bộ quần áo, bắt taxi đi thẳng đến công ty.
Đến dưới tòa nhà, tôi vào công ty.
Đèn trên tầng 18 dường như đã tắt.
Giang Tự đã rời đi rồi sao?
Vậy ấy đi đâu, sao vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho , giọng của chị tổng đài báo bận vang lên.
Lúc chuẩn bị đi, tôi lại về phía công ty một lần nữa.
Không đúng, tầng 18, hình như loáng thoáng có chút ánh sáng.
Tôi quay người chạy về phía công ty.
Không biết tại sao, khi sắp đến nơi.
Tôi cố ý...
Nhẹ bước chân.
Bạn thấy sao?