Trong những ngày tiếp theo.
Các đồng nghiệp của tôi đã bắt đầu bí mật đặt cược.
Cược Tống Thanh Nguyệt có thể cua Giang Tự trong mấy ngày.
Tôi: "Mọi người đều ra Tống quản lý có tình ý với Giang tổng hả?"
Các đồng nghiệp: "Kẻ ngốc cũng có thể ra.”
Tôi: "Chẳng phải Giang tổng đã có vị hôn thê rồi sao? Làm như có phải là có chút không thích hợp không?"
Các đồng nghiệp: "Lần trước không cướp hôn thành công, Giang tổng thậm chí còn không đeo nhẫn.”
Tôi đã giác ngộ.
Đúng rồi, nhẫn.
Vì thế buổi tối tôi dự định rủ Giang Tự đi dạo phố, tiện thể mua cho ấy một chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út. Như là có thể biểu thị ấy đã có chủ.
Rồi tìm một cơ hội để công khai thôi.
Nói rằng chúng tôi bắt đầu hẹn hò trước khi đi nên không tính là chuyện công sở.
Bạn thấy sao?