Trên đường Giang Tự đưa tôi về nhà.
Hai chúng tôi im lặng không gì.
Anh nhíu mày, ánh mắt âm u, xe chạy đến một tiệm trà sữa thì dừng lại.
"Em có muốn uống trà sữa không? Trà sữa trân châu khoai môn thích của em?"
“Được.”
"Vậy đợi tôi trong xe nhé, tôi đi mua cho em."
“Ừ, không cần khoai môn, chỉ cần trân châu thôi.”
“Được.”
Năm phút sau, Giang Tự đã cầm một cốc trà sữa.
“Trước kia em thích khoai môn nhất, sao bây giờ lại không cần khoai môn nữa. " Anh cắm ống hút cho tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đúng , chỉ cần trân châu*.”
(*này ̀ bã thả thính đó mấy bà, trân châu (啵啵) đồng âm với (么么) trong moaz moaz moaz (么么哒) á, ý bã ̀ muốn hôn đó mà ổng có hiểu đâu:))))
Tôi kéo cổ áo xuống.
Hôn một cái.
“Chỉ cần, trân châu.”
Bạn thấy sao?