Tôi tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cổ trang tôi đọc khi còn nhỏ lại xảy ra với mình.
Nhìn Giang Tử đang ngủ say bên cạnh, những cảm trong tôi lẫn lộn cả lên.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ấy.
Sau khi ấy rời đi, tôi chưa gặp lại ấy lần nào.
Bốn năm.
Anh đã gầy đi rất nhiều.
Vẻ trẻ trung, ngây ngô trên gương mặt đã không còn mà thay vào đó là sự lạnh lùng, né tránh người lạ. Đường nét của khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng trở nên thanh tú hơn theo thời gian.
Chắc hẳn đã kiệt sức. Lông mày nhíu lại, râu lún nhún xuất hiện ở khóe miệng.
Tôi kéo chăn đắp lên cho .
Có vẻ như tác hơi mạnh, đôi mắt đẹp của Giang Tự khẽ run, từ từ mở ra.
Bàn tay đang đắp chăn cho ấy của tôi cứng đờ giữa không trung. Bầu không khí có chút tế nhị…
"Em……"
"Em đọc hết rồi. Em hiểu. Anh không cần xin lỗi, em có thể hiểu . Em không trách . Dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất, sức khoẻ là mạng sống. Không có sức khoẻ gì cũng không . Núi còn xanh, sợ gì hết củi đốt*. Chữa khỏi là tốt rồi, quay trở về cũng là tốt rồi. Em biết, vì em mà quay trở lại, còn đặc biệt đến công ty chúng ta. Em hiểu tâm ý của . Nhưng mà có thể cho em một chút thời gian, để em suy nghĩ kỹ hơn không?" Tôi một hơi những suy nghĩ của mình.
(*thành ngữ về việc từ bỏ hay nhẫn nhịn điều gì rồi sau này sẽ giành/ kiếm lại)
Giang Tự nghiêng đầu tôi.
Trong mắt có hai phần khiếp sợ, ba phần ấm ức, năm phần đau khổ.
Một hồi lâu sau, nghiến răng:
"Lâm Vãn Vãn, em ép ống truyền dịch của tôi."
Bạn thấy sao?