Bóng Lưng Không Trở [...] – Chương 1

Nửa đêm tôi lướt xem livestream của mấy lực lưỡng, bỗng thấy đầu ngứa ngứa.

Hỏng rồi, chẳng lẽ sắp mọc não à?!

Tôi vội vàng bật dậy chạy đi bệnh viện kiểm tra.

Hự, đoán xem thế nào?

Khối u!

1

Lúc cầm tấm ảnh CT cho thấy trong não mọc một khối u ở bệnh viện, tôi ngẩn người, đầu óc trống rỗng.

Bác sĩ an ủi tôi:

“Chỉ cần điều trị tốt…”

Tôi vội hỏi: “Có thể khỏi hẳn sao?”

Ông ta đáp: “Có thể sống thêm một tháng.”

Ông khối u trong đầu tôi đã đè ép thần kinh não, trong hai tháng tới tôi sẽ trải qua đầy đủ quá trình: buồn nôn, nôn mửa, đau đầu đến mức chet đi sống lại.

Bóng ma tử vo /ng bao phủ, mắt tôi đỏ lên, không nhịn chụp ảnh rồi đăng một bài weibo:

【Anh em ơi, ai hiểu không, trong đầu tôi mọc u rồi. Từ hôm nay tôi chính là blogger u nã //o, mấy bé nào chưa theo dõi thì mau theo, chủ blog mỗi ngày một cái là ít đi một cái.】

Bên dưới toàn là tiếng : “Chủ blog lại phát rồ rồi.”

Tôi cũng ha ha.

2

Bạch Hành luôn đầu óc tôi có vấn đề, không giống người khác.

Trước đây tôi còn cãi lại, bây giờ, hình như ta đúng thật.

Não tôi đúng là không giống người khác, bởi vì trong đó mọc một cái u.

3

Tôi thán phục sự “tiên tri” của ta, gập đại tờ giấy chẩn đoán nhét vào túi, cưỡi con xe điện nhỏ chạy ra chợ.

Sáu giờ sáng, chợ rau còn mới mẻ, sạch sẽ. Bà bán rau tôi như kẻ thù truyền kiếp.

Tôi : “Ba tệ.”

Bà ta: “Ba tệ rưỡi, không bớt một xu.”

Tôi: “Không thể rộng lượng một chút à?”

Bà ta trừng mắt: “Tôi đâu phải mẹ , sao cái gì cũng phải rộng lượng cho .”

Tôi liền gọi: “Mẹ.”

Bà ta: “…”

Bà nghiến răng, ném thẳng bó rau vào cái giỏ rách của tôi, hung hăng cảnh cáo:

“Tôi đã bao nhiêu lần rồi, trước mặt người ngoài thì đừng gọi tôi là mẹ, ngay cả lúc chỉ có hai ta cũng không !”

Tôi hì hì nhận rau: “Bà chủ khí phách, chẳng trách con bà đậu trường cấp ba trọng điểm.”

Bà ta hếch cằm đắc ý: “Đó là đương nhiên. Long sinh long, phượng sinh phượng, gen nhà lão Dương tốt như , con trai dĩ nhiên cũng giỏi giang. Đâu có như ba , cái con chuột hôi kia.”

Cả đời này bà hối hận nhất chính là gả cho ba tôi, và coi đó là nỗi nhục.

Tôi vội vàng gật đầu lia lịa: “Bà gì cũng đúng, dù sao thì ba tôi chet sớm rồi.”

4

Tôi trở về căn nhà cũ trong con ngõ lụp xụp.

Thái sẵn sườn heo năm đồng và củ cải một đồng cho vào nồi hầm, xào thêm một đĩa rau xanh hai đồng, múc sẵn hai bát cơm, gọi một tiếng:

“Ăn cơm thôi.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, gắp một đũa rau xào.

Đúng là tay nghề của tôi, ngon tuyệt.

Tôi ăn ngon lành, nghe bên kia bàn có tiếng , liền đẩy bát canh sườn sang.

“Ăn đi, ăn xong còn đi học. Nhìn con trai lão Dương bán rau ấy, thi đậu trường cấp ba trọng điểm rồi. Con phải cố gắng, cho tôi đậu 985, 211.”

Bạch Thố cuối cùng không nhịn nổi, ngẩng đầu nghiến răng:

“Tống Tiểu Vũ, chị coi tôi thật là con trai mà nuôi à?!”

Tôi lườm: “Chị dâu như mẹ, em với con tôi có khác gì đâu?”

Cậu ta lạnh lùng: “Anh tôi chet sớm rồi, lấy đâu ra chị dâu? Chị chỉ là con chó li /ếm của ấy, người chet rồi mà còn li /ếm, chị có phải hèn hạ không?”

Thằng nhóc này, thật chẳng lễ phép.

Tôi gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu ta: “Tôi thích thế, ăn thịt của em, đừng tranh rau của tôi.”

Cậu ta gằn giọng: “Tôi không ăn.”

Mặt tôi sầm lại, ra lệnh: “Ăn!”

Cậu sững lại khi thấy vẻ mặt tôi, giây sau liền ném bát xuống bàn “choang” một tiếng, gào lên đầy tức giận:

“Tôi rồi, tôi không ăn! Tống Tiểu Vũ, chị phiền chet đi ! Tôi hoàn toàn không cần chị chăm sóc! Chị biết giờ chị giống cái gì không?! Giống một con chó cảnh! Cút đi! Cút khỏi nhà tôi!”

Tôi bị tiếng gào cho trợn mắt, có lẽ mặt cũng tái đi. Cậu ta định bước tới, lại nhớ ra điều gì, ánh mắt tránh né quay đi.

“Tôi bảo chị cút, chị nghe không hiểu à.”

Tôi gượng gạo : “Không ăn thì thôi, tối tôi nấu gà hầm nhé, nghe bà bán rau bảo ăn cái đó bổ trí nhớ lắm.”

“Chị…!”

Cậu ta trừng mắt tôi, vẻ khó tin.

Tôi lấy lòng:

“Đừng giận, sắp thi đại học rồi, giờ mà giận không đáng, đừng ảnh hưởng thành tích. Thi xong tôi sẽ đi.”

Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ mừng, dù gì thằng nhóc này luôn ghét tôi, chỉ mong tôi biến mất. Nghĩ kỹ thì còn một tuần nữa là thi, vốn dĩ tôi cũng định sau khi thi xong sẽ rời đi.

Tôi chẳng muốn hai tháng cuối đời của mình cứ dính chặt ở đây.

Thế mà cậu ta chẳng vui, ngược lại mắt đỏ hoe, tôi chằm chằm, giọng khàn khàn:

“Thì ra chị đã sớm nghĩ , Tống Tiểu Vũ! Chị đối tốt với tôi chỉ vì tôi, bởi vì chị hứa với ấy sẽ chăm sóc tôi. Giờ tôi trưởng thành rồi, chị liền muốn vứt bỏ tôi ngay.”

Tôi ngừng lại: “Tôi chỉ muốn em thi thành tích tốt.”

Rồi bổ sung: “Anh em cũng nghĩ .”

Cậu ta im lặng tôi hai giây. Tôi chợt có ảo giác cậu ta sắp khóc, cuối cùng chỉ siết chặt cặp, quay lưng bỏ đi.

“Được, tôi thành toàn cho chị.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...