2
Tôi cứ nghĩ mình là đích thực của ấy, hóa ra tôi chỉ là trò tiêu khiển mà thôi.
Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà tôi nghĩ có thật, hóa ra chỉ là một màn kịch do ấy dàn dựng.
Thẩm Ngạn không hề là trẻ mồ côi, chuyện ăn thất bại và nợ hơn một trăm triệu chỉ là lời dối. Gia đình ấy rất có quyền lực và giàu có.
Ngay sau đó, lại có người trong phòng tiếp:
“À, tôi nghe Lâm Nhã tối qua nhận sợi dây chuyền tặng, ấy rất vui, còn muốn nối lại xưa với . Nếu ấy biết đã kết hôn, liệu có buồn không nhỉ?”
“Ai bảo năm đó Lâm Nhã bỏ rơi Thẩm để đi nước ngoài đóng phim, đáng đời ta!”
“Các cậu không biết à, Thẩm cưới con bé nhà quê đó chỉ để trả thù Lâm Nhã thôi.”
Tôi run lên, suýt chút nữa không đứng vững.
Anh ấy không những không tôi, mà còn coi tôi là công cụ để trả thù người phụ nữ khác.
Tôi ôm ngực, đau đớn đến mức cảm giác như cả cơ thể sắp tan vỡ.
Người phụ nữ tên Lâm Nhã đó là mối đầu của ấy. Năm đó, bố mẹ Thẩm Ngạn không đồng ý để ta đi đóng phim, nên ta đã bỏ rơi ấy.
Từ đó, Thẩm Ngạn coi tất cả phụ nữ là kẻ tồi tệ, lấy việc giỡn cảm của phụ nữ niềm vui. Anh ấy thay liên tục, cuối cùng quyết định tìm một người phụ nữ để kết hôn, nhằm trả thù Lâm Nhã.
Nhưng ấy lại sợ đối phương tham lam tài sản của mình nên đã giấu kín thân phận, tìm một bình thường để kết hôn. Và tôi chính là kẻ ngu ngốc bị ấy lừa quanh lẩn quẩn suốt thời gian qua.
Là Lâm Nhã có lỗi với ấy, chứ tôi đâu có lỗi gì, tại sao ấy lại chà đạp lên lòng tự trọng và cảm của tôi như thế!
Cảm giác nghẹt thở ập đến, tôi vừa định quay người đi thì nghe có người trong phòng hỏi Thẩm Ngạn:
“Anh Thẩm, nếu Từ Nhiễm phát hiện ra thân phận của thì sao?”
Giọng Thẩm Ngạn đầy khinh bỉ:
“Cô ta suốt ngày bận rộn kiếm tiền nuôi tôi, gì có thời gian để quan tâm đến chuyện khác. Tan là đi chợ mua đồ thừa về nấu ăn rồi.
Cho dù ta biết thân phận của tôi cũng không sao. Cô ta đừng mơ mà đụng vào tài sản của tôi. Tôi có đủ cách để khiến ta ngoan ngoãn ly hôn, mà chẳng lấy một xu nào!”
Mặt tôi tái nhợt, không còn chút máu.
Ngẩng lên, tôi thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, chỉnh chu bước tới.
Đó chính là Lâm Nhã.
Vừa vào trong, tất cả mọi người bắt đầu khen ta ngày càng trẻ trung và xinh đẹp hơn.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang món ăn vào, cửa phòng mở ra. Tôi liếc vào bên trong, thấy Lâm Nhã ngồi bên cạnh Thẩm Ngạn, cả hai nhau đắm đuối, ánh mắt đầy tứ.
Lâm Nhã chạm vào sợi dây chuyền kim cương trên cổ, ngượng ngùng :
“Em rất thích sợi dây chuyền này, cảm ơn , A Ngạn.”
Thẩm Ngạn nhếch môi:
“Em thích là rồi.”
Đối với mối đầu, ấy hào phóng như , sợi dây chuyền bốn triệu tặng là tặng ngay.
Còn trong mắt ấy, tôi đến một chiếc túi hai trăm nghìn cũng không xứng đáng!
Tôi không nghe thêm nữa, lảo đảo rời khỏi nhà hàng, suýt ngã khi bước xuống bậc thang.
Đi trên đường, tôi không thể kìm nén nổi nữa, bật khóc nức nở.
Suốt ba năm qua, tôi đã dành trọn trái tim thương Thẩm Ngạn.
Tôi sợ ấy mỗi ngày việc vất vả, tôi thường nấu các món canh bổ để bồi bổ cho .
Mỹ phẩm tôi dùng chỉ loại giá dưới trăm nghìn, số tiền tiết kiệm tôi dùng để mua quần áo và giày chất lượng tốt cho , lại bảo với là tôi săn phiếu giảm giá trên mạng, Thẩm Ngạn còn khen tôi thông minh.
Thực ra, tôi ngốc nghếch đến mức không thể nào ngốc hơn!
———————
Trời đã tối, khi tôi về đến nhà thì thấy Thẩm Ngạn đang nấu ăn trong bếp.
Anh nghe thấy tiếng , thò đầu ra tôi một cái rồi ngây ngô.
“Vợ à, em về rồi, ăn cơm thôi.”
Thẩm Ngạn đang mặc tạp dề, loay hoay trong căn bếp chật hẹp.
Thật khó mà tưởng tượng ấy lại là người thừa kế của một gia đình sở hữu tài sản hàng tỷ.
Thẩm Ngạn vừa xào rau vừa :
“Vợ à, cá hôm nay tươi lắm, ông chủ còn giảm cho hai đồng nữa. À đúng rồi, vừa bán hết đống thùng giấy gom nửa tháng, kiếm sáu mươi tám đồng. Mua đồ ăn xong còn dư lại năm đồng.”
Tôi nhắm mắt lại, trái tim thắt chặt.
Để diễn trọn vở kịch này trước mặt tôi, ấy thật sự đã bỏ ra không ít công sức.
Nhìn mâm cơm bốn món một canh trên bàn, nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ vui mừng ôm lấy ấy, khen là người chồng tuyệt vời nhất trên đời.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ khiến tôi cảm thấy châm chọc.
Nhớ lại những gì tôi nghe trong phòng ăn trưa nay, tôi siết chặt tay.
Hóa ra, kỹ năng nấu ăn của Thẩm Ngạn là học để nấu cho Lâm Nhã.
Thế mà ấy với tôi rằng sau khi kết hôn với tôi, mới bắt đầu học nấu ăn.
Anh còn kể rằng từ nhỏ không ai thương, không có cái ăn cái mặc, thường bị người khác bắt nạt. Nếu không nhờ có người tốt giúp đỡ, đã không sống đến ngày hôm nay.
Khi nghe những lời đó, tôi đã rất đau lòng.
Không ngờ rằng tất cả những gì đều là giả dối, kể cả lời tôi.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Ngạn bưng món ăn từ bếp ra, thấy tôi khóc, nhanh chóng đặt món ăn xuống, bước tới hỏi:
“Vợ à, có phải em bị ai đó ở công ty bắt nạt không?”
Thấy tôi không trả lời, Thẩm Ngạn nhíu mày:
“Vợ ơi, em gì đi chứ? Ai đã em khóc đến mức này, đau lòng lắm. Đợi khi kiếm đủ tiền rồi, em không cần đi nữa, cứ ở nhà, để nuôi em.”
Anh cứ gọi “vợ” từng câu một, trên gương mặt điển trai hiện rõ vẻ lo lắng, như thể thật sự rất tôi.
Anh ta là túi rác sao? Sao có thể giỏi “đựng” như thế! Vai nào cũng diễn ???
Tôi run rẩy môi, hỏi:
Bạn thấy sao?