Bông Hồng Trả Lại [...] – Chương 1

Năm thứ 18 của cuộc hôn nhân bí mật, Tần Xuyên và “bạch nguyệt quang” công khai nắm tay thành đôi trong một chương trình hẹn hò.

Trên du thuyền, tôi định chuyện ly hôn với Tần Xuyên, ta nhẫn tâm đẩy tôi xuống biển: “Cô đã chiếm vị trí của ấy quá lâu rồi, giờ là lúc trả lại.”

Ngay cả con trai tôi cũng mong tôi chết: “Họ kết hợp sẽ mang lại nguồn tài nguyên khổng lồ, điều mà một bà nội trợ như mẹ không thể đem đến.”

Mở mắt lần nữa, tôi đã trọng sinh.

Đây là lúc lật ngửa mọi quân bài, khiến tra nam, tiện nữ và lũ bạch nhãn lang không thể sống yên ổn.

1

#Tần Xuyên và Vu Uyển lần đầu trao nụ hôn trên sóng chương trình hẹn hò

#Ca sĩ hết thời Tần Xuyên và nhà sản xuất âm nhạc Vu Uyển nắm tay thành đôi

Nhìn đoạn video ngắn trong hot search, nơi hai người họ hôn nhau không rời, tôi ngẩn ngơ trong hai giây, không biết đây là mơ hay thật.

Cho đến khi Tần Xuyên ném chiếc áo da vào mặt tôi, cảm giác đau rát do khóa kéo đập vào khiến tôi tin rằng mình thực sự đã trọng sinh.

Xác nhận điều này, trong lòng tôi dậy sóng dữ dội, tim đập thình thịch.

“Phải chăng lại đi bình luận linh tinh, bôi xấu Vu Uyển nữa rồi? Tôi đã bao nhiêu lần rồi, tôi và Vu Uyển tham gia chương trình hẹn hò chỉ vì công việc, những tương tác thân mật đều là kịch bản. Bây giờ chúng tôi khó khăn lắm mới lên hot search, không thấy vui mà còn chạy đi rối? Cô tự nhận mình là người vợ hiền, có người vợ hiền nào kéo chồng mình thụt lùi như không?”

Người đàn ông trước mặt, gương mặt sầm sì đang mắng mỏ tôi, là chồng bí mật của tôi trong 18 năm qua, cũng là hung thủ tôi ở kiếp trước.

Kiếp trước tôi thật ngốc, hết lần này đến lần khác tin tưởng Tần Xuyên. Tôi dùng tài khoản phụ, chạy đến các mục bình luận của video ngắn để giải thích, bảo vệ hình ảnh “bà Tần” trong lòng mình.

[Họ là cũ, nếu có thể đã ở bên nhau từ lâu, không đợi đến bây giờ.]

[Giả thôi, chỉ là kịch bản.]

[Chương trình kết thúc rồi, mọi người tan hết đi!]

Sau đó, khi bị Tần Xuyên trách móc, dù cảm thấy ấm ức, tôi vẫn muốn giúp ta: “Thật ra, nếu không ngại, em cũng có thể giúp kiếm tài nguyên, không cần phải tạo couple.”

Nhưng ta lại mỉa mai: “Cô đừng trách tôi thẳng, tôi không ghét bỏ kẻ vô dụng, tôi cực kỳ ghét kẻ vô dụng mà còn màu. Nếu tốt việc nhà, đừng cản trở công việc của tôi, tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”

Khi đó tôi tức đến khóc, Tần Xuyên nhận ra mình quá lời, vội vàng ôm tôi an ủi, rằng ta chỉ nóng giận mới lỡ lời.

Chưa kịp hết lời xin lỗi, cuộc gọi của Vu Uyển đã cắt ngang.

Trong điện thoại, Vu Uyển khóc lóc thảm thương: “Chị dâu vẫn còn giận em sao?”

Vu Uyển bị hen suyễn, cứ lâu lâu lại phát tác, mà ta phát tác cũng rất khéo léo.

Tần Xuyên vì lo lắng, lập tức bỏ tôi, cả đêm chạy đến nhà Vu Uyển, kết quả bị cánh săn ảnh chụp cảnh họ đánh bài trước cửa sổ.

Kiếp này, tôi Tần Xuyên như một đống rác, nắm chặt tay.

Giây tiếp theo, cú của tôi bất ngờ giáng mạnh vào mắt trái của Tần Xuyên.

Anh ta ngửa ra sau, mắt trái không mở , đau đến mức oai oái.

Thì ra đánh kẻ thù lại sảng khoái đến , tôi cảm giác như nỗi uất hận tích tụ bao lâu nay giải tỏa.

Nhưng con trai 18 tuổi của tôi, Tần Trác, xót xa cho bố nó, nổi giận với tôi:

“Mẹ! Mẹ điên rồi sao? Mẹ sai còn có mặt mũi đánh bố? Cô giáo Vu Uyển đã đồng ý giúp con ra album rồi, mẹ muốn hoại con và bố thì mới vui đúng không? Bao năm nay nếu không có sự hy sinh của bố, mẹ gì có cuộc sống nhàn nhã như một bà nội trợ vô dụng? Con sao lại có người mẹ ngu ngốc, ích kỷ như mẹ?”

Đây chính là đứa con tôi liều mình mang thai, chăm sóc từng chút một mà lớn lên.

Kiếp trước, đoạn video đánh bài trước cửa sổ bị lan truyền điên đảo trên mạng, Tần Trác khuyên tôi đừng tin, bảo tôi và bố nó nên đi một chuyến du lịch.

Trên du thuyền, tôi định chuyện ly hôn với Tần Xuyên, ta dụ tôi đến góc chết của camera, mạnh tay đánh vào mặt tôi, định đẩy tôi xuống biển.

Lúc đó gương mặt ta dữ tợn như quỷ: “Cô đã chiếm vị trí của ấy quá lâu rồi, giờ là lúc trả lại.”

Tôi cố gắng chống cự, van xin ta nể vợ chồng bao năm mà tha mạng cho tôi.

Nhưng ta quyết tâm để tôi chết chìm giữa đại dương.

Khi thi thể tôi vớt lên bờ, linh hồn tôi không tiêu tan, lúc đó mới biết ngay cả con trai cũng mong tôi chết.

Nó quỳ bên cạnh thi thể tôi, rơi những giọt nước mắt cá sấu:

“Mẹ, đừng trách con! Họ kết hợp có thể mang lại nguồn tài nguyên mà mẹ – một bà nội trợ – không bao giờ đem đến .”

Con ơi! Nguồn tài nguyên họ có thể mang đến cho con còn không bằng một phần mười của mẹ.

Đáng tiếc là từ giờ con sẽ chẳng bao giờ có .

Sống lại một đời, là lúc lật ngửa mọi quân bài, khiến tra nam, tiện nữ, và lũ bạch nhãn lang rơi vào cảnh muôn đời không ngóc đầu lên nổi.

2

“Chát” một tiếng, đầu của con trai tôi bị một cái tát từ tôi đánh lệch sang một bên, nó đứng ngây như tượng.

Tôi đã sai!

Sai ở chỗ không nên cố chấp phản đối một đứa trẻ chưa trưởng thành theo cha nó bước chân vào giới giải trí, để rồi bị nó ghi hận.

Sai ở chỗ thấy con trai lạc lối trong chốn hào nhoáng của danh lợi quá sớm, tôi lại nhiều lời trách mắng, khiến nó chán ghét tôi.

Sai ở chỗ mỗi lần nó vì phù phiếm mà nhục mạ mẹ ruột, tôi không đánh thức nó, để cái ác trong lòng nó lấn át.

“Tần Trác, nếu không có khả năng bay cao, con phải kiềm chế ham muốn và giữ vững đạo đức người. Đây là lần cuối cùng mẹ, với tư cách một người mẹ, dạy con điều này. Con nghe hay không cũng , từ nay về sau, không còn gì nữa.”

Đây là lần đầu tiên tôi đánh con, cũng là lần cuối cùng tôi giáo dục nó.

Nhưng Tần Trác giống cha nó, bẩm sinh kiêu ngạo, lại bị cha dẫn dắt sai lệch giá trị trong thời kỳ phản nghịch.

Lập tức, nó lao đến như một con chó điên, vừa hét vừa đá tôi.

Tôi không phản kháng, lòng đau như cắt, chảy ra bốn chữ: “Mẫu tử duyệt tận.”

Tần Xuyên ôm lấy con trai, giả vờ can ngăn, lại thêm dầu vào lửa, chỉ trích tôi: “Cô đúng là điên rồi! Bạo hành tôi đã đành, giờ còn đánh con? Một bà nội trợ như , không biết mình là cái thá gì à? Đồ vô dụng như mà còn bày đặt giáo dục người khác!”

Tôi khổ.

Ngày trước là ai hùng hồn: “Gia đình cần người vợ hiền, chồng mới kiếm ngàn vàng”?

Tôi nghe theo, trở thành mẹ bỉm toàn thời gian, cuối cùng lại thành đồ bỏ trong mắt họ.

Quả nhiên gen rất quan trọng, chỉ qua một mùa hè, Tần Xuyên đã biến con trai thành một tên cặn bã thứ hai.

Những lời nghẹt thở, ta ra mà chẳng cần nghĩ: “Không phải chỉ là giặt đồ, nấu cơm, chăm con thôi sao? Làm gì mà khổ sở thế? Muốn khóc thì đi xa mà khóc, ghét nhất phụ nữ khóc lóc.”

Vừa xong câu “ghét nhất phụ nữ khóc,” thì như kiếp trước, Vu Uyển gọi đến, vừa khóc vừa “trà xanh” hỏi thăm.

Tần Xuyên lập tức đổi thái độ, không ngại trời tối, cầm chìa khóa xe định đi: “Cô đừng có suy diễn linh tinh! Không phải tại thì Uyển Uyển đâu phát cơn hen, tôi phải đi xem ấy lúc nửa đêm!”

Tần Trác cũng sốt ruột, thúc giục cha mình nhanh qua đó.

Tôi chẳng bận lòng, nhẹ nhàng : “Đi nhanh đi! Nếu ta chết thật bây giờ, thì chẳng còn cơ hội nữa, tiếc lắm.”

Anh ta không đi, thì sao màn kịch tiếp theo có thể bắt đầu?

Tôi không giống kiếp trước, náo loạn ngăn cản Tần Xuyên rời đi, khiến cha con họ vô cùng bất ngờ.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn còn ở phía sau.

Khi Tần Xuyên và Vu Uyển đang “đánh bài” trước cửa sổ, tôi một việc mà kiếp trước đến chết cũng không dám .

Tôi lôi giấy kết hôn và giấy khai sinh của con trai ra, dùng tài khoản chính “Vợ của Tần Xuyên” công khai đăng lên.

Kèm theo thích: [Họ là vì công việc, tôi tin. Còn các , có tin không?]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...