Bông Hoa Thâm Độc – Chương 4

13. (Ngôi thứ ba)

Trong nhà kho tối tăm, Chu Hằng với đôi mắt thâm đen, râu lởm chởm, và bộ dạng tiều tuỵ.

“Mộc Tình, tôi cũng không muốn như , là do ép tôi.”

Ông ta hút thuốc, với đầu điện thoại bên kia.

“Tôi mời Tiểu Hạ đến chỗ tôi chơi, giúp tôi giải quyết mấy chuyện của công ty cũng như huỷ những chứng cứ kia đi, tôi sẽ thả con bé về, không?”

Giọng Phương Mộc Tình truyền đến: “Chu Hằng, đ.i.ê.n thật rồi.”

“Không phải là ép tôi sao?” Chu Hằng đột nhiên lớn giọng, “Tôi chưa từng hai người, hai người cũng là người nhà tôi, tôi chỉ lấy chút lợi ích là sẽ đi ngay! Nếu như khi đó chuyển nhượng sản nghiệp cho tôi, chúng ta đã chia tay vui vẻ rồi, lại bày trò, còn muốn ép tôi đến bước đường cùng.”

Ông ta lại hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh lại: “Cô như tôi , tôi sẽ để lại di vật của Chu Lạc cho , từ nay về sau tôi và Hứa Hàm sẽ biến mất trước mặt , không?”

Ông ta giống như đang cố nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, cầu xin với người kia.

Thế

“Không . Chu Hằng, sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho chứ?”

Ánh mắt Chu Hằng dần nhạt đi, cả người giống như quả bóng bay bị xịt hơi , mấy phút sau bỗng lên.

“Được thôi, dù sao tôi cũng xong đời rồi, chi bằng dẫn Tiểu hạ đi cùng tôi ..”

hôn mê bất tỉnh bị buộc lên ghế, một chiếc túi phủ lên đầu, vẫn chưa biết tiếp theo sẽ xảy ra với mình.

Ánh mắt Chu Hằng chợt loé qua một tia không nỡ, sau khi nhắm lại rồi mở ra, đôi mắt ấy chỉ còn lại sự hận thù. Ông ta rút d.a.o ra, liên tục đâm xuống, m.á.u đỏ lập tức p.h.u.n ra bắn lên mặt ông ta.

“Mộc Tình, Chu Lạc c.h.ế.t dưới tay tôi, Tiểu Hạ cũng c.h.ế.t dưới tay tôi, bây giờ đã vui chưa?”

Ông ta thở hổn hển với đầu điện thoại bên kia, lại chỉ nghe thấy tiếng của Phương Mộc Tình.

“Tiểu Hạ?”

“Chu Hằng, Tiểu Hạ đang ở cạnh tôi mà, ông g.i.ế.t Tiểu Hạ nào ?”

[14.]

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tôi đứng ở phía sau mẹ, thấy bố tê liệt đờ đẫn ngã xuống đất, cùng với Chu Hân Duyệt đã lột chiếc túi trùm đầu, toàn thân đầy m.á.u.

Hơi thở của ta vô cùng yếu ớt.

Trong con ngõ nhỏ ấy, tôi và ta bị tráo đổi.

Nhưng bố không phát hiện ra.

Bây giờ bố đang bị còng tay, kéo vào xe cảnh sát.

Ánh mắt ông bắt đầu không rõ nữa rồi, bắt đầu vừa khóc vừa .

“Mộc Tình…Phương Mộc Tình, đúng, còn đ.i.ê.n hơn, còn tàn nhẫn hơn tôi.

xem, người dịu dàng như Chu Lạc tại sao lại có thể thích chứ?

Anh ta ngu ngốc đến nỗi còn đối tốt với kẻ không có ý tốt đẹp gì như tôi, mà còn độc ác hơn cả ! Cô đã khiến tôi tự g.i.ế.t c.h.ế.t con của mình!”

Cho dù sớm đã lạnh lòng, lúc này mắt tôi vẫn đỏ ửng.

Từ đầu đến cuối ông ta chưa từng coi tôi là con sao?”

Tôi chỉ là công cụ để ông ta đạt âm mưu ư?

Mẹ khẽ ôm tôi, bố lại tiếp tục : “Tôi chỉ ngưỡng mộ, chỉ ghen ghét ta mà thôi, dựa vào đâu mà ta chẳng cần tốn công tốn sức đã có tất cả mọi thứ của nhà họ Chu, mà tôi chỉ chia cho một chút chứ. Mà ta ở bên cạnh , còn nhà họ Phương giúp đỡ! Tại sao ông trời lại ưu ái cậu ta như !”

Mẹ tôi tát bố một cái thật đau.

“Dựa vào việc mẹ là tiểu tam, đứa con riêng như chẳng thể thấy ánh sáng .

Anh h.ạ.i c.h.ế.t ấy, còn lừa dối tôi, khiến tôi không biết gì mà ở cùng với hung thủ g.i.ế.t c.h.ế.t người tôi .

Giờ đây tôi hận bao nhiêu thì phải xuống bấy nhiêu tầng đ.ị.a n.g.ụ.c.”

Cuối cùng bố bị ép lên xe cảnh sát.

Những tội ông phạm phải đủ để nhận án t.ử h.ì.n.h.

Trên đường đi đến bệnh viện Chu Hân Duyệt không kịp qua khỏi.

Hứa Hàm vì mà đ.i.ê.n rồi, bị đưa vào bệnh viện thần kinh.

Chu Thị bị mẹ tôi thu mua, Chu gia hạ màn. Đặc biệt là tôi, sau khi loạn một trận xong bị Lâm đuổi ra khỏi thành phố này.

Đây là những điều mẹ với bố trong lần cuối tới gặp ông.

Hai mươi năm sau khi Chu Lạc c.h.ế.t, Chu Hằng như kẻ đ.i.ê.n bị đưa đến nơi hành án.

[15.]

Chúng tôi chuyển khỏi ngôi nhà ấy, mẹ tôi đã mua một căn nhà mới ở thị trấn ven biển.

Mẹ rất vui vẻ.

Đây là nụ đầu tiên xuất phát từ sâu trong đáy lòng bà.

Bà bước lên bãi cát bới chân trần, giống như thiếu nữ không chút âu lo.

Người bà hận đã c.h.ế.t, giờ đây chỉ còn lại những người bà .

Bà vừa chạy vừa , sau đó Lâm ôm vào lòng.

Mặt trời lặn trên mặt biển, ánh sáng lấp lánh, Lâm thay mẹ lau đi đôi mắt ướt.

“Đều đã qua rồi.”

Mẹ thân mật ngả vào vai ông, khẽ : “Cảm ơn , bao nhiêu năm qua vẫn luôn giúp em.”

“Không, mới phải cảm ơn em.” Chú Lâm dịu dàng, “Năm đó bị chủ nợ của vợ cũ tới ép, lúc ấy bên mình còn có Lâm Thù nữa, nếu như không phải em giúp , đã không chống đỡ từ lâu rồi.”

Vào lúc này tôi mới biết, sau khi Lâm biết mẹ bị bố lừa gạt đã không ngừng cố gắng leo lên cái ghế thư ký kia, bao nhiêu năm nay vẫn luôn theo dõi tĩnh của họ.

Mẹ về bờ biển vô bến bờ, đôi mắt vụt qua vài tia lưu luyến.

“Lúc ấy là em quá nhớ Chu Lạc nên cũng học theo ấy, muốn đi giúp đỡ người khác.”

Người tôi chưa từng gặp mặt ấy đã đắm mình dưới biển khơi, sẽ tiếp tục có người đến thương mẹ.

Thật vui.

Tôi nắm một nắm cát ném vào người Lâm Thù, thiếu niên miệng dính đầy cát, nhổ ra khỏi miệng rồi đứng dậy bắt tôi.

“Em thì , ném gì? Anh là trai em đấy, hư thật!”

Tôi bày ra bộ mặt q.u.ỷ: “Anh có phải là trai em đâu! Sau này đừng có mà đòi dạy dỗ em nữa!”

Thấy đứng dậy, tôi chạy về phía trước.

Nhưng tiếc là chân không dài bằng , chạy không thắng nổi.

“Đó là dạy dỗ sao?” Anh thở hổn hển bắt lấy tôi, thay tôi nhặt dây buộc tóc rơi trên bãi cát lên, “Mẹ em rồi, em không nên giữa đêm hôm ở riêng với con trai, rất nguy hiểm.”

Hừ, chỉ chuyện với học thôi mà.

Anh khéo léo giúp tôi buộc tóc lên, rồi phủi cát trên người cho tôi.

Dưới ánh hoàng hôn đôi mắt thiếu niên càng trở nên dịu dàng, khẽ ngẩng đầu lên, về những con sóng nhỏ tạt vào bờ.

Sau đó, nhân lúc tôi không phòng bị mà ném một nắm cát vào người tôi.

“Aaaa! Đồ đểu, hãy đợi đấy!”

Chẳng còn đau khổ nữa, tất cả mọi người sẽ sống thật tốt.

[HOÀN]

Phần 04

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...