Bông Hoa Thâm Độc – Chương 2

[4.]

Tôi vờ như không biết suy nghĩ của ta, vui vẻ tổ chức tiệc sinh nhật của bản thân.

Trong bữa tiệc, các bàn chật kín bởi những người cùng lớp, họ hàng và người quen của bố.

Sắc mặt tôi hồng nhuận, rôm rả với họ hàng.

Chu Hân Duyệt mặc một chiếc áo thun trơn, quần dài trắng, trang điểm nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với tôi, ta nghiễm nhiên trở thành một đóa sẽ trắng ngây thơ thuần khiết.

Cô tôi giới thiệu ta với những người họ hàng mà không hề để ý đến mặt mũi của mẹ.

À, tôi không có nhiều họ hàng bên ngoại lắm, mấy năm trước sau khi ông ngoại qua đời, bắt đầu xem thường mẹ hơn.

Có lẽ bà ta đã không còn nhớ đến người đã từng nâng đỡ trai mình, cũng như giúp nhà họ Chu xoay chuyển thế.

"Đây là con út của Chu Hành, con bé rất ngoan, thành tích học tập cũng tốt nữa. Duyệt Duyệt, mau cho các xem giấy khen của con đi!"

Nhưng Chu Hân Duyệt có vẻ khó xử, xấu hổ từ chối.

Gặng hỏi mới biết, thì ra mấy tờ giấy khen ấy đã bị xé từ lâu, còn bị vết son môi bôi bẩn lem luốc.

Là ai đã chuyện này?

Ồ, hóa ra là tôi ghen tị với ta.

Nhưng rõ ràng tôi còn chưa từng bước vào phòng của ta mà.

Tôi lạnh lùng hai người đó diễn trò hay nhằm hoại bữa tiệc sinh nhật, lòng thầm nghĩ thì ra họ cố ở đây đợi tôi.

Chu Hân Duyệt thấy tôi vẫn bình tĩnh tự nhiên, lại lấy ra một bằng chứng cụ thể khác…

"Son môi của chị rơi trong phòng em, hôm nay em trả lại cho chị này." Giọng điệu của ta yếu ớt, run rẩy lo sợ mà đưa son môi về phía tôi.

Quả thực nó là của tôi.

Đó là món quà sinh nhật cùng bàn đã tặng trước đó, là đồ đặt riêng khắc tên lên trên.

Theo như những gì ta , quả thật rất giống như tôi vì không ưa người em này mà cố hoại đồ đạc của ta, khiến ta chịu nhục nhã.

Nhưng là ai đã sẽ xé đống giấy khen này?

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, một lát sau, có người cùng lớp thấp giọng hỏi: "Tiểu Hạ, tuy rằng ta là con ngoài giá thú, cậu như cũng không tốt lắm."

Lời này vừa ra, những người xung quanh nhanh chóng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn liếc trộm tôi một cái.

Cô tôi mượn gió bẻ măng: "Tiểu Hạ! Dù cháu có bất mãn với em đến đâu cũng không nên như chứ."

Còn bố bày ra vẻ mặt vô cảm, vỗ vỗ bả vai Chu Hân Duyệt để an ủi ta.

Ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Trong mắt Chu Hân Duyệt hiện lên vẻ đắc ý, như thể cảm thấy đã trả thù cho mấy ngày nay tôi chèn ép ta.

Vui mừng quá sớm rồi, sau này ta sẽ càng thảm hơn.

"Ôi em , sao chị lại không nhớ mình đã vào phòng em lúc nào, sao có thể rơi son chứ?" Tôi giả vờ rất ngạc nhiên, ánh mắt về phía Lâm Thù: “Có phải em nhớ nhầm rồi không, chắc em nhặt ở chỗ khác nhỉ?”

"Tiểu Hạ bị mất son môi, giúp em ấy tìm mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm , không biết Duyệt Duyệt nhặt ở đâu ?"

Lâm Thù trông có vẻ thờ ơ, trao đổi ánh mắt với tôi.

Chu Hân Duyệt vội vàng : "Em tìm trong phòng mình! Anh, không tin em sao, sao em có thể tự hỏng giấy khen của mình ?"

"Phải không ?"

Lâm Thù rộ lên, mở camera giám sát trên điện thoại lên, "Ai biết em có hay không?"

Trên màn hình rõ ràng cho thấy Chu Hân Duyệt đã lén lút vào phòng tôi, lấy trộm thỏi son môi kia.

Sắc mặt ta nháy mắt trắng bệch, tôi phản ứng của ta, : "Đúng , ai lại rảnh rỗi tự đi hỏng của mình cơ chứ?"

"Vậy em quý, em lấy thỏi son này từ trong phòng chị gì?"

Xung quanh lại xì xào bàn tán, những người họ hàng còn muốn chỉ trích tôi trước đó giờ lại quay sang nhắm vào Chu Hân Duyệt.

Bạn cùng bàn bực tức thậm chí còn trợn mắt: "Tiểu Hạ, xem ra em cậu rất thích son môi tôi tặng. Thích đến mức bôi lên cả giấy khen của mình."

Bố tôi cố ý dẫn Chu Hân Duyệt đến đây là muốn công khai con út của mình, ai ngờ lại xảy ra chuyện như ?

Bố tôi đã không thể giữ vẻ bình tĩnh, vội vàng quát lớn, chuyển đề tài: "Sao lại có camera giám sát? Lâm Thù, cậu đừng có càn!"

Tôi lập tức tiếp lời: "Con đã nhờ trai lắp để đề phòng bị trộm cướp, có chuyện gì sao ạ?"

Lúc này tôi kéo tôi lại, ý muốn hòa giải, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Lúc này, người mẹ nãy giờ vẫn im lặng của tôi mới lên tiếng: "Đúng , Duyệt Duyệt ngoan như sao lại ra chuyện như thế ? Chẳng lẽ chị dâu đã gì với Duyệt Duyệt sao?"

Một câu này đã khiến họ không dám giúp nữa.

Hai tay tôi chống mặt, nhướng mày về phía Chu Hân Duyệt.

Tôi muốn xem xem ta có thể bày ra trò gì nữa.

[5.]

Chu Hân Duyệt không còn bày trò nữa.

Nhưng bà mẹ bạch nguyệt quang kia của ta đến rồi.

Người phụ nữ ngoài ngoài ba mươi vẫn trẻ trung xinh đẹp, tựa như đoá sen trắng giống hệt con bà ta.

Ở ngoài cửa, bà ta khóc không tôi, như một bông hoa yếu ớt dựa vào lòng bố tôi.

“Anh đã là sẽ chăm sóc tốt cho con chúng ta, bây giờ con bị ức hiếp như rồi, bảo em sao có thể yên tâm chứ?”

Chao ôi, nếu không phải tôi biết chân tướng thì còn tưởng rằng mình ức hiếp ta thật rồi ấy chứ.

Người phụ nữ khóc lóc ôm Chu Hân Duyệt vào lòng, lúc lúc lại ho vài tiếng, trông càng yếu ớt hơn.

Bố an ủi bọn bọ, hoàn toàn phớt lờ tôi và mẹ ở bên cạnh.

“Hứa Hàm, sức khoẻ em vốn đã kém rồi, đừng bực tức ảnh hưởng đến cơ thể mình.” Giọng điệu của ông dịu dàng nhẫn nại chưa từng có, sau khi nhẹ dỗ dành vài tiếng xong, “Anh đã cho người thu dọn đồ đạc rồi, hôm nay em về đây ở luôn, tự mình chăm sóc cho Duyệt Duyệt không?”

Hứa Hàm ‘hức hức’ vài tiếng, ánh mắt sang mẹ tôi.

Bố lập tức hiểu ý: “Có rồi, em cứ yên tâm ở lại đây.”

Hai người đi vào nhà, để mẹ tôi lại.

Vào khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Hàm đã cho tôi thấy thế nào mới là trà xanh thực thụ.

Bởi vì gần đây công việc bận rộn nên mẹ tôi bị ốm nặng, nằm trên giường vô cùng tiều tuỵ.

Về về lý, bố đều nên quan tâm mẹ.

Nhưng Hứa Hàm luôn kéo lấy bố tôi mình không thoải mái, lúc thì ngực đau lúc lại tim đau.

Cho dù bác sĩ thăm khám cả nửa ngày cũng không khám ra vấn đề gì, bố vì bà ta mà chạy lên chạy xuống, bưng cơm rót nước.

Mà mẹ tôi, chỉ có tôi và Lâm Thù chăm sóc.

Ngay cả dì bảo mẫu cũng không chịu : “Phu nhân, sao phải khổ chứ, ông chủ đã đối với như rồi.”

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng lực, hốc mắt ươn ướt: “mẹ, mẹ không đau lòng sao?”

Mẹ xoa đầu tôi : “Có gì đau lòng chứ.”

Có lẽ là vì thấy mẹ thôi không có tĩnh gì, Hứa Hàm càng quá đáng hơn.

Ở nhà bà ta cứ ho mãi để bố luôn ở bên cạnh.

Chu Hân Duyệt hai người họ ôm ở giữa, khiến tôi và mẹ mới giống như người ngoài.

Thậm chí khi mẹ ra ngoài bàn chuyện ăn, cũng thấy bà ta chạy đến công ty bố tôi để tăng cảm giác tồn tại cho bản thân.

Mỗi ngày đều đưa cơm thăm nom, cảm không thôi.

Trong nháy mắt mẹ tôi trở thành đối tượng thảo luận giữa hai công ty.

Mãi cho đến một ngày Hứa Hàm lại bà ta không thoải mái, bảo mẹ tôi lấy thuốc giúp bà ta.

Mẹ tôi không một lời, ném thẳng vào thùng rác ở phía đối diện.

Thế là vào một buổi chiều nọ tôi nghe thấy Hứa Hàm khóc nức nở.

Tối đó bố tôi kéo mẹ ra vườn hoa ngoài biệt thự chuyện.

Tôi trốn trong góc, ông như đang tính toán điều gì đó.

“Mộc Tình, khoảng thời gian này em cảm thấy không thoải mái, không muốn ấy ở nhà, thực sự có lỗi với Hứa Hàm.”

“Ngày trước em muốn kết hôn với , bị gia đình ép phải chia tay với ấy.”

“Vậy thì sao?” Mẹ hỏi, “Khi ấy tôi và ở bên nhau, cũng không mình có rồi.”

“Bây giờ lại lôi chuyện này ra, muốn gì?”

Bố đáp lại rất nhanh: “Anh không có ý gì khác, biết em đã giúp rất nhiều trong công việc.”

“Anh cũng biết em , nhiều năm như rồi, cũng có cảm với gia đình này.” Bố tiếp tục , “Như đi, Mộc Tình, em ký vào văn kiện này để đi dỗ ấy, ấy sẽ nguyện rời đi.”

[6.]

Mẹ tôi ký rồi.

Bố tôi hài lòng rời đi, vài ngày sau Hứa Hàm và Chu Hân Duyệt đã chuyển đi rồi.

Tất cả lại trở về bình thường, giống như bố tôi chưa từng dẫn họ về nhà .

Chỉ là sự bình thường ấy đã bị một buổi tiệc rượu tan.

Mặt bố âm trầm tìm mẹ tôi trong nhóm người đang bàn chuyện ăn: “Văn kiện đó là giả, là em tay chân ư?”

Giọng mẹ tôi vô tội: “Tôi tay chân gì cơ?”

“Văn kiện tự nguyện chuyển nhượng tài sản bị tráo đổi rồi, cái em ký không có hiệu lực trước pháp luật!” Bố kéo lấy tay mẹ, “Chỉ là vài công ty nhỏ mà thôi, em nhường ấy không sao?”

Mẹ nhíu mày: “Vài cái? Công ty nhỏ?”

“Đó là những thứ tôi vất vả nửa đời mà có lại đưa cho người khác dễ dàng như /”

“Đừng quên rằng sự nghiệp của như ngày hôm nay cũng là nhờ một tay tôi nâng đỡ.”

Mặt bố xanh tái đi: “Vì sao? Mộc Tình, trước kia một mực muốn gả cho tôi, bây giờ lại không để ý nữa rồi sao.”

Ngay vào lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng lớn, người phụ nữ khóc lóc đi vào.

“Phương Mộc Tình, đúng là người phụ nữ ác độc!”

“Ngày trước tôi và Chu Hằng cảm sâu đậm, là nhân lúc sự nghiệp nhà ấy sa sút, dùng việc giúp đỡ để ép ấy kết hôn với , đã cướp đi người tôi !”

“Bây giờ lại không ngừng dồn ép, muốn ép tôi đến chết sao?”

Đảo ngược trắng đen.

Giúp đỡ sự nghiệp là thật, ép hôn là giả.

Mẹ với tôi rằng là mẹ theo đuổi trước, người tỏ trước là bố.

Chu Hân Duyệt cũng ở đây, khóc tay mẹ ta rơm rớm nước mắt, tôi: “Chị, em và mẹ đã không có nhà nữa rồi, chỉ muốn có thứ đủ ăn đủ mặc mà thôi, cũng không sao?”

Hai người diễn vai bị xuất sắc, chỉ có tôi mới biết rằng, cái gọi là công ty nhỏ ấy ban đầu chưa đầu tư, khi phát triển rồi nhất định sẽ kiếm bộn tiền.

Bố và bọn họ nhắm vào điều này.

Chắc hẳn ông cảm thấy mẹ ông, sẽ bị đuổi tiểu tam mà nhượng lại tài sản.

Nhưng tiếc rằng kế hoạch thất bại rồi.

tìm cách mới dằn mặt mẹ tôi trước mặt mọi người.

Không ít đối tác tại buổi tiệc đều đang xem chuyện của mẹ, tiểu tam đến tận đây càn.

Hứa Hàm khóc càng lớn hơn, mẹ thôi thấy bèn liếc mắt: “Tôi đã ký rồi, cũng bằng lòng cho ta công ty, tại sao lại xảy ra chuyện thì tôi không biết.”

Bố tôi vô cùng tức giận, đang định đi lên phía trước một bước thì có một người đàn ông chặn lại.

Đeo kính gọng vàng, tây trang giày da, khoé môi mang theo ý .

Là thư ký của bố tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...