Bông Hoa Biết Nói – Chương 4

“Giang Oản, biết em đang giận, cũng không đến mức tự sa ngã mà qua lại với loại người như hắn.”

Hà Tiêu trông có vẻ tức giận, lại cố kiềm chế đến mức nắm tay siết chặt, gân xanh nổi rõ — rõ ràng tâm trạng ta không hề bình tĩnh.

“Tôi hỏi , Hà tiên sinh, lấy tư cách gì để quản tôi?”

Tôi quay người lại, thẳng vào mắt ta.

Hà Tiêu siết chặt nắm rồi lại buông ra, giọng khàn khàn cố tỏ ra bình thản:

“Em đã chăm sóc rất lâu khi còn ở M quốc. Mẹ cũng rất quý em… em là em tốt của .”

“Em tốt?”

Tôi cúi đầu, nhẩm đi nhẩm lại ba từ đó trên đầu lưỡi, rồi bật khẽ.

“Chẳng lẽ tôi không đi móng cùng một người hay sao? Anh xem, đúng không, Hà?”

Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt ta, rạng rỡ.

“Anh Hà à, chị dâu còn đang ở bên kia kìa. Sao còn đứng ở đây?”

Tôi hơi nghiêng đầu, ra hiệu về phía Hứa Hàn.

Khuôn mặt Hà Tiêu thoáng cứng lại trong giây lát.

“Đúng đó, Hà Tiêu, không giới thiệu cho em một chút à?”

Hứa Hàn bước tới, khoác tay Hà Tiêu, cử chỉ thân mật rõ ràng.

Tôi liếc Thẩm Châu, lại thấy trong mắt ta chẳng còn chút cảm gì như trước — đúng là người vô thật.

Tôi khẽ thở dài, rồi cúi đầu bộ móng mới của mình.

“Giang Oản, em tôi. Hồi ở M quốc là hàng xóm.”

Hà Tiêu tỏ vẻ dửng dưng giới thiệu, tôi lại nghe rõ tiếng nghiến răng sau câu .

“Chào chị, tôi là Hứa Hàn. Bạn của Hà Tiêu.”

“Chào chị, tôi là Giang Oản. Em của Hà Tiêu. Tiếc quá, đang móng, tay bận mất rồi, không bắt tay .”

Tôi nhún vai, bộ ngại ngùng.

“Không sao. Vậy hai người cứ móng đi nhé, bọn tôi đi dạo một vòng đã, hẹn gặp lại sau.”

Hứa Hàn vừa vừa kéo Hà Tiêu rời đi.

Đợi họ đi khỏi cửa tiệm, tôi quay sang, ánh mắt đầy suy tư Thẩm Châu.

“Hứa Hàn thay đổi nhiều thật.”

“Nghe đang mang thai. Ông cụ nhà họ Hà đã bắt đầu chuẩn bị chuyện cưới xin cho hai người họ rồi.”

“Vậy là có con thật à, tsk.”

“Ghen tị sao?”

“Trẻ con phiền lắm. Sinh con lại đau nữa. Mau nghĩ giúp tôi xem nên đính viên đá nào lên chỗ này.”

“Cái này thì sao? Màu này hợp đấy…”

Khi Thẩm Châu đưa tôi về nhà, tôi thấy Hà Tiêu đang đứng chờ dưới lầu.

Khói thuốc lượn lờ quanh ta, dưới chân là cả một đống tàn thuốc.

Thẩm Châu cũng thấy, liền hỏi:

“Cần tôi ra giải quyết không?”

Tôi vừa tháo dây an toàn, nghe liền dừng lại, bật , quay sang .

Ánh mắt tôi từ tóc lướt xuống đến đôi mắt, sống mũi, bờ môi, rồi dừng ở yết hầu ta.

Tôi thấy ta khẽ nuốt nước bọt. Tôi bật , thẳng vào mắt :

“Bằng tư cách gì? Bạn bè sao?”

Một câu đơn giản như chạm vào điểm yếu của ai đó, khiến Thẩm Châu sững người, vội lảng ánh mắt đi.

“Cô nên tin tôi.”

Tôi mở cửa bước xuống, đóng sập cửa xe.

7

Hà Tiêu ném điếu thuốc đang hút, dập tàn bằng chân, rồi bước về phía tôi.

Anh đứng khuất sau ánh đèn đường, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo.

“Thẩm Châu đưa em về à?”

Nhìn bộ dạng trầm mặc của ta, tôi bật .

“Thì sao?”

“Em thích hắn ta à?”

Tôi lại , tiến lại gần ta vài bước. Khói thuốc từ người ta phả ra, tôi khẽ cau mày rồi dùng tay chọc chọc vào ngực ta từng nhịp một:

“Anh hỏi với tư cách gì? Anh trai? Bạn bè? Hay là… người từng hứa hẹn trai ở M quốc?”

Yết hầu Hà Tiêu khẽ đậy, rồi cuối cùng cũng chỉ là sự im lặng.

“Anh ta không phải người tốt.”

“Anh cũng .”

Tôi khoát tay, lùi về chỗ cũ.

Hà Tiêu im lặng.

Nhìn bộ dạng trầm mặc của , tôi bỗng nhớ đến quãng thời gian ở M quốc, lại cảm thấy… chẳng còn gì đáng nữa.

Tôi khẽ chỉnh lại tóc, rồi hỏi:

“Không định xin lỗi sao?”

Môi Hà Tiêu mấp máy, cuối cùng, chữ “xin lỗi” tôi vẫn không nghe .

8

Tôi nhận thiệp mời dự tiệc sinh nhật của bà Chu – chính bà gửi cho tôi.

Nghĩ đến người phụ nữ kiên cường năm xưa ở M quốc, rồi lại chiếc vòng tay bà định tặng mà chưa kịp đưa, tôi chỉnh lại trang phục, mang theo quà mừng và chiếc vòng, đến dự tiệc.

Tôi không ngờ sẽ có một cuộc trò chuyện riêng với bà Chu.

“Tiểu Giang, con về H quốc sao không với dì một tiếng?”

Bà nắm chặt tay tôi, mặc bộ trang phục truyền thống, ánh mắt lấp lánh vẻ rạng rỡ mà trước đây tôi chưa từng thấy.

“Cháu sợ phiền dì thôi. Dì bây giờ đúng là rất khác ngày xưa.”

Nghĩ đến những tài liệu mà tôi tìm , cuối cùng vẫn không nhịn , tôi hết ra một hơi.

Nét trên mặt bà Chu lập tức cứng lại, tay cũng buông lỏng, tôi nhân đó rút tay về.

Bà bước đến bàn, ngồi xuống ghế bành, nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi :

“Chuyện này là nhà chúng tôi có lỗi với con. Khi đó ông cụ Hà không chịu buông quyền, chỉ có cách liên minh với nhà Hứa mới khiến ông ấy mất cảnh giác trong lúc vui vẻ. Hơn nữa con ở M quốc, quá xa… Nhiều chuyện con không chăm lo cho Hà Tiêu, mà cậu ấy cũng không thể lo cho con. Chẳng qua là thuận theo thời thế thôi.”

“Thuận theo thời thế…” Tôi lặp lại bốn chữ ấy trong miệng, rồi nhạt.

“Lòng người đúng là dễ đổi.”

“Chuyện này Hà Tiêu không biết gì cả, đều là do một tay dì . Nếu con muốn trách, thì trách dì.”

Ánh mắt bà tôi như thể đang hồi tưởng lại những ngày tháng ở M quốc, bỗng chốc dịu đi, mang theo chút tiếc nuối.

“Đúng, tôi nên trách dì. Và tôi cũng sẽ không tha thứ cho dì.”

“Tôi đã gói lại chiếc vòng tay, để trong quà mừng rồi. Thật ngại quá, tôi chưa học hết lễ nghi ở H quốc, xin phép rời trước.”

Tôi đặt quà lên bàn, quay người rời đi. Đến cửa, tôi như sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu :

“À phải, ‘thuận theo thời thế’ là một cụm từ hay đấy. Mong sau này sẽ không ai câu đó với dì.”

Tôi tiện tay đóng cửa lại, cũng chặn luôn câu hỏi phía sau: “Ý con là gì?”

Hà Tiêu đứng chờ tôi trước cổng biệt thự.

Vừa thấy tôi, lập tức bước tới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...