“Tất cả những lời dối trá mà tôi , ta đều tin hết, ha ha ha.”
“Tại sao ta lại có thể trở thành kẻ thứ ba và nhận của các người? Tại sao A Trầm chết rồi mà ta vẫn có thể sống yên ổn bên cậu? Tại sao tôi phải sống trong đau khổ mà ta có thể thoải mái bắt đầu cuộc sống mới?”
“Tôi nghe ta còn đang mang thai, ha ha ha, đứa con của tôi là do ta chết, đứa con của ta cũng đừng mong sống!”
Cô ta trở nên vô cùng kích , ánh mắt điên cuồng khiến tôi lùi lại một bước.
Khi cảm thấy ta đã hết những gì cần , tôi liền nhặt quần áo dưới đất lên, định mặc vào.
Cô ta lại mở miệng: “Lạc Tử Duy, hôm nay cậu không nên đến đây.”
Tôi còn đang ngỡ ngàng thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Cô ta đột nhiên lao vào người tôi, vòng tay qua cổ và hôn tôi.
Lục Tuyên Âm đánh rơi thẻ từ xuống đất, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, pha chút tuyệt vọng.
“Anh, các người…”
Tôi vội đẩy người phụ nữ trước mặt ra và chạy về phía Lục Tuyên Âm.
Cô thanh mai níu chặt lấy eo tôi, giọng nũng nịu: “A Duy, chẳng phải vừa em nhất sao?”
Lục Tuyên Âm đứng đó, mặt mày tái nhợt, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, quay đầu bỏ đi.
Tôi tức giận đẩy mạnh ta ra, vội vàng mặc quần áo và chạy theo, vừa chạy vừa mặc áo.
Nhưng Lục Tuyên Âm chạy quá nhanh, khi tôi ra đến nơi thì bóng dáng ấy đã biến mất.
10
Tôi đứng ở cửa thang máy, gọi điện cho ấy, tiếng chuông lại vang lên từ phía cầu thang.
Tôi đi theo tiếng chuông, đẩy cửa thoát hiểm ra, thấy ấy đang ôm tay vịn cầu thang khóc nức nở.
“Âm Âm, mọi chuyện không như em thấy đâu, đây chỉ là hiểu lầm…”
Nghe thấy giọng tôi, ấy đứng dậy, giơ tay ngăn tôi tiến lại gần.
“Đừng tới đây, Lạc Tử Duy, thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”
Nước mắt lăn dài trên má ấy, đôi mắt đỏ hoe. Trái tim tôi đau như bị cắt, tôi không dám tiến thêm nữa, sợ rằng sẽ khiến ấy hoảng sợ và ngã xuống cầu thang.
“Âm Âm, là ta hẹn đến đây, ta sẽ cho biết những gì ta đã với em ngày hôm đó.”
Tôi lấy ra một thiết bị ghi âm từ trong tay áo: “Anh đã ghi âm lại, Âm Âm, em hãy đến đây, chúng ta cùng về và nghe lại không?”
Cô ấy tuyệt vọng ôm đầu, lắc mạnh: “Tôi sẽ không bao giờ tin nữa. Anh và ta ở cùng một phòng, lại còn cởi hết quần áo, còn định lừa dối tôi sao?”
“Tại sao cuối cùng các người luôn chọn ta? Tại sao các người luôn phản bội tôi?”
Dù tôi có giải thích thế nào, ấy cũng cắt ngang, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Thấy gót chân ấy đã trượt ra khỏi bậc thang, tim tôi thắt lại, tôi lập tức lao tới, cố gắng kéo ấy lại.
Nhưng hành của tôi khiến ấy hoảng sợ, trong lúc luống cuống, ấy trượt chân và ngã lăn xuống cầu thang.
Máu chảy khắp nơi, đỏ rực trong mắt tôi.
Tôi lao xuống, ôm ấy vào lòng, run rẩy bấm số gọi cấp cứu.
Đứa con đã mất, bác sĩ tử cung của ấy bị tổn thương nghiêm trọng, sau này rất khó có thể mang thai, và dù có mang thai, khả năng cao sẽ bị sảy thai sớm.
Tôi như bị sét đánh, trái tim dường như bị xé toạc, đau đến mức không thể thở nổi.
Chính tôi đã ấy.
Nếu tôi kiên nhẫn hơn một chút, tỉnh táo hơn một chút, ấy sẽ không bị kích và cũng sẽ không mất đứa con.
Bác sĩ còn , khi ấy ngã xuống, ở phía sau đầu hình thành một khối máu tụ, rất có thể ấy sẽ trở thành người thực vật.
Tất cả điều này còn phụ thuộc vào việc ấy có muốn tỉnh lại hay không.
Nhìn ấy nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, nỗi hối hận tràn ngập trong tôi.
Cửa phòng bệnh bật mở, bố mẹ ấy chạy vào.
Bố ấy tát thẳng vào mặt tôi:
“Lạc Tử Duy, cậu đúng là thằng khốn nạn!”
“Con tôi cậu thật là xui xẻo tám đời!”
“Nó cậu bao nhiêu năm, cậu vì cái sự nghiệp vớ vẩn của mình mà bỏ rơi nó. Nó không kìm nỗi nhớ nên mới sang nước ngoài tìm cậu, mà cậu lại cặp kè với người khác!”
“Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi ma cũng không tha cho cậu!”
Những lời ông như sấm dội vào tai tôi, khiến tôi đứng hình.
Cô ấy đã từng tìm tôi sao?
Dưới những câu hỏi của tôi, bố ấy đã kể cho tôi nghe những chuyện mà tôi chưa từng biết, tất cả đều là mà Lục Tuyên Âm đã dành cho tôi một cách cẩn trọng.
Năm đó tôi ra nước ngoài, ấy đã đau khổ rất lâu. Việc chia tay cũng chỉ là vì không muốn cản trở tôi, để tôi có thể tập trung học hành.
Câu “Đợi tôi ba năm” là thật, vì ấy biết ba năm sau tôi sẽ trở về.
Cô ấy biết hoàn cảnh gia đình tôi, biết tôi có một người cha già bị tật. Mỗi dịp lễ Tết, ấy đều cùng bố mẹ mang quà đến thăm bố tôi.
Cô ấy sợ tôi phân tâm, nên còn bảo bố tôi giấu chuyện này với tôi.
Thẩm Diệu Trầm đã theo đuổi ấy suốt nửa năm mà ấy vẫn không lòng, vì ấy tin chắc rằng khi tôi về nước, chúng tôi sẽ tái hợp. Cô ấy đã tự coi mình là vợ tôi từ lâu rồi.
Nửa năm trước, ấy cuối cùng không chịu nổi nữa nên đã sang nước ngoài tìm tôi. Ý định của ấy là ở bên tôi nửa năm, sau đó cùng tôi trở về.
Nhưng ấy lại thấy tôi ôm một người phụ nữ khác bước vào nhà, ấy thậm chí không dám tìm hiểu sự thật, mà lặng lẽ trở về và chấp nhận Thẩm Diệu Trầm.
Thực ra ấy không hề Thẩm Diệu Trầm.
Cô ấy chỉ coi ta như một người thay thế, vì dư luận quá dữ dội nên họ buộc phải kết hôn.
Đêm biết tôi đã về nước, ấy không thể chợp mắt, và sau khi gặp tôi, ấy đã u sầu suốt mấy ngày liền.
Bạn thấy sao?