“Không, Kinh Tự, em không tin!”
“Còn đứa trẻ thì sao? Đứa bé trong bụng em là con của , chẳng lẽ không có chút cảm nào với nó sao?” Thẩm Tâm ôm lấy bụng mình, hy vọng đứa trẻ sẽ khiến thay đổi.
Ánh mắt Thịnh Kinh Tự lướt qua tay , chằm chằm vào bụng trong chốc lát.
Rồi buông tay, lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất, chuẩn bị phẫu thuật cho Thẩm. À, đừng mê.”
Thẩm Tâm cảm giác có điều không ổn: “Kinh Tự, định phẫu thuật gì?”
“Phẫu thuật thai.” Thịnh Kinh Tự , lạnh lùng .
Thẩm Tâm sững sờ, ánh mắt đầy kinh hoàng: “Thịnh Kinh Tự, không thể ! Anh không thể lấy đi con của em!”
Nói rồi, ôm bụng, định chạy trốn. Nhưng Thịnh Kinh Tự túm lấy , dùng chút lực liền ném xuống đất.
Đầu Thẩm Tâm đập mạnh vào góc bàn, máu chảy ròng ròng.
Nhưng không bận tâm đến đau đớn, chỉ Thịnh Kinh Tự bằng ánh mắt đầy sợ hãi, khóc lóc cầu xin: “Kinh Tự, em sai rồi. Nhưng đứa trẻ vô tội, xin đừng tàn nhẫn như . Em xin đấy!”
Chỉ cần đứa trẻ còn, Thẩm Tâm vẫn còn hy vọng lật ngược thế cờ.
Thịnh Kinh Tự cúi xuống, bằng ánh mắt đáng sợ, nhạt: “Tôi tàn nhẫn sao? Cô gửi những tin nhắn đó để Khê Khê đau lòng, tổn thương, không thấy tàn nhẫn à?”
“Hơn nữa, con cái, tôi chỉ muốn sinh với Khê Khê. Chỉ với ấy thôi.”
Thẩm Tâm liên tục lắc đầu, miệng không ngừng lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, em thực sự biết sai rồi. Xin nể chúng ta lớn lên bên nhau, đừng thế với em, không?”
Thịnh Kinh Tự nhếch môi: “Nếu không phải vì gia đình là thế gia,
nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho ? Tha cho nhà họ Thẩm sao?”
Lời đe dọa ngầm trong câu khiến Thẩm Tâm nghẹn họng, không gì.
Đúng lúc đó, trợ lý của Thịnh Kinh Tự bước vào cùng một đội ngũ y tế.
Thẩm Tâm không còn cơ hội chống cự, bị kéo đi như một con cá chết.
Nhưng trước khi lên xe, ngoái đầu lại, đầy đáng sợ: “Thịnh Kinh Tự, là một kẻ điên! Cố Khê bị phải, thật là bi kịch!”
6
Thịnh Kinh Tự nhíu mày, quay sang trợ lý : “Tôi không muốn thấy ta xuất hiện ở trong nước nữa.”
Trợ lý gật đầu: “Rõ. Sau khi xong phẫu thuật, tôi sẽ sắp xếp chuyến bay gần nhất đến châu Phi, đích thân đưa Thẩm sang đó để dưỡng sức.”
“Ừ.”
Xử lý xong chuyện của Thẩm Tâm, Thịnh Kinh Tự day day hai bên thái dương, hỏi: “Tiệm bánh ngọt ở phía Tây thành phố, bây giờ vẫn còn mở không?”
Khê Khê thích ăn bánh Napoleon của tiệm đó.
Mỗi khi khiến Khê Khê giận, sẽ mua một phần về, dỗ dành , và sẽ nguôi giận.
Anh nghĩ lần này chắc cũng không ngoại lệ. Cùng lắm để đánh một cái là xong.
“Khê Khê, về rồi đây.” Thịnh Kinh Tự xách túi bánh ngọt bước vào nhà. Nhưng ngay bước chân đầu tiên, sững người.
Ngôi nhà rộng lớn trước mặt không còn là phòng tân hôn nữa, không còn chút hơi ấm và sự thoải mái quen thuộc.
Không có Khê Khê, chẳng còn gì cả. Chỉ còn lại bốn bức tường trống trơn.
“Các người đang gì ở đây?!” Đội thi công gần như đã hoàn tất công việc, chỉ còn một người đang sơn tường.
Thịnh Kinh Tự lập tức xông đến, túm lấy ta: “Ai cho phép các người vào nhà tôi? Ai bảo các người thế này?!”
Người kia bị dọa đến hoảng hốt, vẫn thành thật trả lời: “Là Cố nhờ chúng tôi. Cô ấy bảo chúng tôi .”
Cố Khê?
Đầu óc Thịnh Kinh Tự ù đi. Anh chạy nhanh lên tầng hai.
Toàn bộ tầng hai, giống hệt tầng một,
trống rỗng, không còn gì cả.
“Khê Khê! Khê Khê!”
Tiếng gió đáp lại Thịnh Kinh Tự.
Anh bắt đầu hoảng loạn.
Trong suy nghĩ của , dù Khê Khê có tức giận thế nào, cũng sẽ ở nhà chờ , nghe giải thích.
“Không, Khê Khê sẽ không rời xa mình đâu. Rời khỏi mình, ấy có thể đi đâu chứ?” Thịnh Kinh Tự cố gắng trấn tĩnh.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Khê Khê, mãi không liên lạc .
Cuối cùng, gọi cho trợ lý của Khê Khê, San San.
Nhận cuộc gọi giữa đêm, San San hoang mang, rồi nghe tin Khê Khê biến mất, vội vàng hết thông tin về vé máy bay mà Khê Khê nhờ đặt: giờ bay, địa điểm đến, tất cả đều khai ra sạch.
Cúp máy, Thịnh Kinh Tự lập tức huy tất cả các mối quan hệ, đình chỉ mọi chuyến bay đến Pháp.
Tự mình lái xe đến sân bay, trên đường, phóng đi như bay trong màn đêm vô tận.
“Khê Khê, chờ . Chờ cho em một lời giải thích.” Anh lẩm bẩm.
Tới sân bay, có người đến đón : “Thưa Thịnh, theo cầu của , tất cả các chuyến bay đến Pháp đã bị hủy. Nhưng trong danh sách hành khách, không thấy tên phu nhân.”
“Ý cậu là gì?”
“Ý tôi là, có lẽ phu nhân không đến Pháp, hoặc ấy đã chọn một điểm đến khác, hoặc… ấy không đi máy bay mà đi bằng cách khác.”
Nghe xong, hơi thở của Thịnh Kinh Tự như nghẹn lại, suýt nữa không thở nổi.
“Anh Thịnh, không sao chứ?” Người bên cạnh thấy loạng choạng, liền đưa tay ra đỡ.
Thịnh Kinh Tự gạt tay ra, nghiến răng: “Bằng mọi giá, phải tìm Khê Khê cho tôi!”
Với thế lực của nhà họ Thịnh, huy lực lượng lùng sục khắp nơi, truy tìm mọi tuyến giao thông ở Hải Thành.
Nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Cố Khê.
Một người còn sống sờ sờ, lại có thể biến mất không dấu vết như .
“Người đâu? Vẫn không tìm thấy sao?!”
Chớp mắt đã một tháng trôi qua. Từ một công tử quý phái, Thịnh Kinh Tự giờ đây râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hốc hác.
Mất đi Cố Khê, như mất đi cả linh hồn.
Nhìn những người cấp dưới lần lượt lắc đầu, đạp đổ chiếc bàn trước mặt: “Đồ ăn ! Lũ vô dụng! Một người sống mà cũng không tìm , nhà họ Thịnh giữ các người gì nữa?!”
Trợ lý đứng bên cạnh run rẩy: “Anh Thịnh, có khi nào… phu nhân…”
“Im miệng! Khê Khê của tôi nhất định vẫn sống tốt. Cô ấy không thể bỏ tôi . Cút! Tất cả cút đi!”
Còn lại một mình, Thịnh Kinh Tự ngồi sụp xuống ghế sofa, hai tay ôm lấy mặt.
Nước mắt không ngừng chảy qua những kẽ tay.
Anh nghẹn ngào: “Khê Khê, biết sai rồi. Xin em… xin em quay về không?”
7
Từ ngày Cố Khê biến mất, Thịnh Kinh Tự vẫn luôn suy nghĩ.
Anh biết mình đã sai, tại sao Cố Khê không chịu ở nhà chờ , cho một cơ hội để giải thích?
Rõ ràng , đến mức không cần mạng sống, đến mức sẵn sàng moi tim mình ra cho . Tại sao vẫn bỏ đi?
Nhưng rồi nhớ lại, Cố Khê dường như đã từng cho cơ hội. Mỗi lần viện cớ để rời đi, đều im lặng . Trong đám cưới, cũng đã nhắc nhở .
Rõ ràng khi đó đã nhận ra sự khác thường của , tại sao vẫn ôm tâm lý may mắn mà phớt lờ?
Nếu đêm đó không rời đi, có phải Khê Khê của sẽ không bỏ đi? Có phải đã thật sự quyết tuyệt, muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của ?
Ánh mắt dừng lại nơi tập tài liệu cuối cùng mà Cố Khê để lại – những tin nhắn của Thẩm Tâm đóng thành từng trang.
Nghĩ đến cảnh Cố Khê phải đọc những dòng chữ ấy và cảm thấy ngạt thở, Thịnh Kinh Tự đau đớn, mạnh xuống bàn trà trước mặt.
Kính vỡ vụn, những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt , máu chảy ròng ròng.
Nhưng như không cảm thấy đau: “Khê Khê, đáng chết, thật sự đáng chết!”
Ở một thị trấn nhỏ phía Nam, trời đã vào mùa hè.
Năm, sáu giờ sáng trời đã sáng rõ.
Bảy giờ, ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống mặt đất, khiến mọi thứ tràn đầy sức sống.
Tôi đạp xe dọc theo con sông, chỉ mất chưa đến mười phút để đến trường tiểu học duy nhất của thị trấn.
“Cô Tô Hiểu, chào buổi sáng!”
“Cô Tô, chào buổi sáng!”
“Chào các em!”
Trên đường, rất nhiều em nhỏ đáng chào hỏi tôi.
Ngay từ lúc biết Thịnh Kinh Tự ngoại , tôi đã lên kế hoạch đổi tên và rời đi.
“Tô” là họ của mẹ tôi khi bà còn sống.
“Hiểu” là ánh bình minh, là sự khởi đầu mới.
Việc tôi nhờ San San đặt vé máy bay đến Pháp, thực ra chỉ để đánh lạc hướng Thịnh Kinh Tự, giành lấy thời gian để rời đi.
Tôi hiểu rõ ta. Nếu ta không muốn tôi đi, thì tôi chắc chắn sẽ không đi nổi.
Và đúng như dự đoán, đêm đó, Thịnh Kinh Tự đã đình chỉ tất cả các chuyến bay đến Pháp tại sân bay.
Tin tức này cả nước xôn xao, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Mọi người vừa kinh ngạc trước sức mạnh tiền bạc của ta, vừa cảm trước sự si của ta.
Khi nghe tin này, tôi đang ngồi trên một chiếc xe buýt đi về phía Nam. Những cuộc trò chuyện rì rầm quanh tôi, phần lớn đều bàn tán:
Thịnh Kinh Tự là người đàn ông tuyệt vời thế nào. Chỉ riêng hành vì mà dừng chuyến bay, dù có phạm sai lầm gì cũng đáng tha thứ.
Tôi chỉ nhạt. Một người đàn ông ngoại , hoặc là không có lần nào, hoặc là có vô số lần.
Hơn nữa, đã chọn phản bội nghĩa là ta cũng đã sẵn sàng để mất tất cả. Việc cố ý diễn vai người si này là để cho ai xem chứ?
Tôi chưa bao giờ cố ý tìm hiểu về tin tức của Thịnh Kinh Tự, những thông tin ta tìm tôi thì vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên mạng.
Thậm chí, ta còn sử dụng truyền thông để đưa ra mức thưởng 10 triệu đồng, chỉ cần ai đó giúp ta tìm người vợ quý.
Cộng đồng mạng trở nên xôn xao. Phụ huynh của các học sinh cũng bắt đầu ý: “Cô Tô này, sao tôi thấy trông giống người trên mạng đó nhỉ?”
Tôi chỉ mỉm : “Tôi chỉ là gương mặt bình thường thôi mà.”
Sau đó, tôi nhanh chóng từ chức giáo viên ở thị trấn, tiếp tục đi đến những vùng núi xa xôi hơn.
Dù tôi đã trốn kỹ như , nửa năm sau, Thịnh Kinh Tự vẫn tìm thấy tôi.
Tôi đứng bên trong căn nhà, đứng bên ngoài. Chúng tôi cách nhau một cánh cửa.
Bạn thấy sao?