Khi nghe về việc Trương Y Y đã đánh đập, sỉ nhục tôi, khiến tôi mất việc, thậm chí không nhận tiền thưởng dự án, và bị buộc phải từ chức trong trạng bẽ mặt, tay ta nắm chặt ly rượu đến trắng bệch.
Sau bữa tiệc, ta đi khắp nơi dò hỏi tung tích của tôi.
Và tất nhiên, tôi sẽ không để ta dễ dàng tìm thấy mình như .
10
Tôi vẫn đến nhà ta, lén lút chơi với con chúng tôi dưới mắt ta, rồi nhanh chóng rời đi trước khi ta kịp về.
Giang Hồng đã ba lần đuổi theo tôi, cuối cùng cũng tóm tôi ở một góc khuất. Anh ta bước xuống xe, có vẻ bực bội, kéo nhẹ cà vạt.
“Cô mất việc rồi, sao không với tôi?”
Tôi chớp mắt, giả vờ ngây ngô.
“Tôi đâu có mất việc, tôi nghỉ việc bình thường thôi, hiện tại đang tìm công việc mới mà.”
Giang Hồng như muốn gì đó rồi lại im lặng, đứng đó giằng co với tôi một lúc lâu, cuối cùng khi tôi cố gắng lẻn đi, ta liền nắm chặt lấy tôi.
“Xin lỗi, tôi đã biết chuyện Y Y đến công ty rối, xin lỗi, tôi sẽ thay ấy bù đắp cho .”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên, rồi vội vàng xua tay.
“Không cần đâu, hai người thật sự nhau, tôi mới là kẻ thứ ba. Cô ấy không sai, việc tôi nghỉ việc vốn là do tôi tự lên kế hoạch, không liên quan gì đến ấy, không cần phải .”
Giang Hồng vốn là kiểu người càng không muốn nhận, ta lại càng muốn đưa cho.
Đúng là loại người dễ bị thao túng!
Như tôi dự đoán, ta đã sắp xếp tôi vào việc tại công ty của họ. Tôi từ chối một hồi rồi mới “miễn cưỡng” đồng ý.
Có lẽ người thân tín của Trương Y Y cũng đã bị ta đuổi đi.
Tôi không có hành gì thêm, chỉ là khi ta đàm phán công việc, tôi đưa ra vài lời khuyên, giúp ta vài việc không mấy minh bạch để cải thiện hiệu quả kinh doanh của công ty.
Tất nhiên, tất cả đều dưới danh nghĩa của ta.
Về sau, khi đưa ra quyết định, ta đã hình thành thói quen hỏi ý kiến tôi. Còn về con chúng tôi, tôi cũng không hề lơ là.
Trương Y Y đã bỏ việc, hàng ngày chỉ lo đi spa, uống trà chiều, hoặc hẹn hò mua sắm với bè, con cái hoàn toàn giao cho chị Vương chăm sóc.
Hôm đó, chị Vương theo chỉ đạo của tôi, đã xin nghỉ nửa ngày.
Đến buổi chiều, tôi nghe thấy Giang Hồng nhận cuộc gọi báo rằng con xảy ra chuyện và đang ở bệnh viện. Khi tôi và Giang Hồng đến nơi, Trương Y Y vẫn chưa thấy đâu.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con, Giang Hồng kiềm chế cơn giận, gọi điện cho Trương Y Y, và phát hiện ta đang ở spa. Tôi nghe thấy ta cố nén giận, dặn Trương Y Y nhanh chóng đến bệnh viện. Mãi đến khi con đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Y Y mới lững thững đến, và tôi tự lánh vào cầu thang.
“Chị Vương xin nghỉ có nửa ngày thôi, mà cũng không thể chịu sao?”
“Giang Hồng, dám hét vào mặt tôi? Đó là con của với người đàn bà khác, vì một đứa con hoang mà hét vào mặt tôi sao?”
“Con hoang gì chứ! Đó là con trai tôi! Cô đã hứa sẽ nuôi nó như con ruột.”
“Không bao giờ! Tôi đã đồng ý để nó ở lại nhà là đã quá tử tế rồi. Là bố mẹ cứ đòi có cháu trai, muốn nuôi thì đưa cho họ nuôi, chẳng liên quan gì đến tôi!”
“Cô thật là không thể lý lẽ , còn không bằng Thư Nhã…”
Nghe đến đây, tôi phải khen Giang Hồng một câu, tốt lắm!
Chẳng cần tôi phải tốn sức, hai người từng nhau thắm thiết giờ đang tức giận đến mức cãi nhau tay chân loạn xạ.
Ngày hôm sau, khi gặp Giang Hồng ở công ty, mặt ta đã xuất hiện vài vết trầy xước. Tôi giả vờ không biết, lặng lẽ mua thuốc mỡ đặt lên bàn việc của ta.
Giang Hồng không gì, khi về nhà vào buổi tối, tôi thấy ta dán băng cá nhân màu hồng mà tôi đã mua cho.
Đó là loại tôi đặc biệt chọn cho ta mà.
Tôi tin rằng Trương Y Y sẽ không tôi thất vọng.
Một lần nữa, ta đến công ty cùng với Giang Hồng, vừa thấy tôi đã ném hộp thuốc mỡ vào mặt tôi.
“Đồ đê tiện! Ai cho phép lại gần Giang Hồng?”
Tôi ôm mặt, không đánh trả, thậm chí không về phía Giang Hồng để cầu cứu, mặc kệ Trương Y Y đánh đập, mắng nhiếc tôi.
Anh ta không cần phải tôi, chỉ cần có thêm một chút xót xa là đủ.
Chỉ cần một chút xót xa, cũng đủ để tôi kéo họ xuống địa ngục rồi.
11
Tôi lại bị đuổi đi.
Nhưng dự án có lợi nhuận khổng lồ mà Giang Hồng đang , tôi vẫn chưa hoàn thành cho ta. Giang Hồng luôn tìm cách liên lạc với tôi, tôi cứ lẩn tránh ta, thậm chí không đến thăm con nữa.
Cho đến ngày trước hạn chót, tôi mới nhờ người đưa bản kế hoạch lên bàn việc của ta, kèm theo đó là một lá thư mà tôi đã chuẩn bị đặc biệt cho ta.
Trong thư, tôi rằng tôi tự nguyện tất cả vì ta, bởi vì tôi thực sự .
Dù trong lòng không có tôi, dù vợ có sỉ nhục tôi đủ điều, dù tôi chỉ có thể đứng từ xa suốt đời, tôi cũng sẵn lòng chấp nhận.
Tôi đã nhờ em họ học ngành văn học giúp tôi chỉnh sửa lại bức thư, và sau khi đọc lại, thậm chí tôi còn suýt bị chính mình thuyết phục.
Đúng là một kẻ mù quáng vì !
Sau khi Giang Hồng thành công với dự án đó, tôi cố ý hẹn một buổi xem mắt ngay tại sảnh nhà hàng nơi ta tổ chức tiệc.
Khi tôi đang chỉnh lại trang điểm trong nhà vệ sinh thì nhận tin rằng Giang Hồng sắp đến, tôi mỉm và quay lại bàn ăn.
Dưới sự kích của tôi, đối tượng xem mắt bắt đầu buông lời phạm.
“Chỉ là một kẻ đã bị người khác chơi xong, ai cho cái quyền cao với tôi! Tôi chịu đến xem mắt đã là tôn trọng lắm rồi, còn dám giá với tôi à.”
Hắn vừa , vừa định đưa tay qua eo tôi, tôi hoảng hốt né tránh và ngã vào lòng một người khác.
Chính là Giang Hồng.
Sắc mặt ta cực kỳ khó coi.
“Cô tránh mặt tôi mấy ngày qua chỉ để đi xem mắt với loại người này sao?”
Tôi rời khỏi vòng tay ta, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách.
“Thế thì sao? Giang Hồng, tôi mới 21 tuổi, chẳng lẽ tôi phải dành cả đời mình cho sao?”
Giang Hồng im lặng, tôi nhấc túi định rời đi, ta kéo tôi lại, môi ta mấp máy vài lần không gì.
Tôi giật lấy túi của mình, không quay đầu lại mà bước đi, còn đối tượng xem mắt vẫn lớn tiếng lăng mạ sau lưng tôi.
Nghe , tối hôm đó Giang Hồng đã uống khá nhiều rượu.
Một vài ngày sau là sinh nhật của ta, bố mẹ đã đến sớm để chuẩn bị.
Giang Hồng trở về nhà trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, và ngay lập tức phải đối mặt với cuộc cãi vã giữa bố mẹ và vợ mình, cả hai bên đều kéo vào cuộc.
Trong lúc tranh cãi, mẹ Giang lẩm bẩm một câu.
“Thư Nhã chưa bao giờ cãi nhau với chúng ta như thế này.”
Trương Y Y tức giận đập vỡ hết đồ sứ trong nhà, rồi tối hôm đó xách đồ về nhà mẹ đẻ.
Nghe chị Vương kể lại, tôi nở một nụ nhẹ.
Sắp rồi.
Bạn thấy sao?