Bóng Dáng Của Người [...] – Chương 4

Tôi tiếp tục giữ nguyên gương mặt yếu đuối quen thuộc.

“Không phải đâu… A Triêu rất tốt… Kiều Duyệt cũng có lý do riêng của chị ấy…”

Tần Thời Việt khẽ lắc đầu, tôi chằm chằm.

Như thể muốn xuyên qua vẻ ngoài để thấu tận linh hồn tôi.

Lần đầu tiên, tôi bị một ánh khiến bản thân thấy mất tự nhiên đến thế.

Rất lâu sau, cuối cùng ta cũng rút lại ánh mắt ấy.

“Được, tùy em, chỉ cần biết tự bảo vệ mình là rồi.”

Anh ta quay người rời đi.

Không hiểu sao, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần tiếp theo Kỷ Văn Triêu xuất hiện, trên cổ ta vẫn còn vết hôn mập mờ chưa kịp che.

Anh ta như thói quen định lên tiếng an ủi tôi, tôi cắt ngang.

“Em đưa đến một nơi nhé…”

6

Đến nghĩa trang, tôi lại không vào trong.

“Sao không vào?”

Tôi gượng, lắc đầu.

“Mẹ em chôn ở đây, em không phép đến gần.”

“Nhưng hôm nay là giỗ mẹ, em nhớ mẹ quá nên chỉ muốn đến ngồi gần một chút thôi…”

“Nếu biết sự ra đời của mình sẽ khiến mẹ mất, thì em thà không sinh ra còn hơn.”

Ánh mắt của Kỷ Văn Triêu càng lúc càng .

Anh ta im lặng rất lâu, mãi mới khó khăn lên tiếng:

“Không phải lỗi của em…”

Hôm nay trời âm u, mưa bụi lất phất như đúng không khí của ngày này.

Cơ thể tôi khẽ run lên, dáng vẻ càng thêm đáng thương.

Kỷ Văn Triêu không gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác khoác lên người tôi.

Lúc vừa xong, ta cờ ngẩng đầu lên.

Ở cổng nghĩa trang phía xa, một chiếc Maybach dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống trước.

“Là Cố…”

Cố Kiều Duyệt ngó ra thấy mặt đất đầy bùn, liền bĩu môi không chịu xuống xe.

“Ba có thể tự đến một mình mà, nhất định phải bắt con đi theo à? Người nuôi con là ba chứ có phải bà ta đâu, mắc gì con phải khổ bản thân chứ…”

Tên cuồng vợ năm xưa giờ không còn si mê nữa, trái lại còn mỉm đầy hài lòng khi đang nũng trong xe.

“Con đúng là y như mẹ con lúc trẻ. Trời mưa mà sợ dơ giày, thế nào cũng không chịu đi dự tiệc cùng ba.”

Nhưng đây là đi viếng mộ mà.

Sao có thể so sánh như ?

Người ta tìm “thế thân” là để thay thế người .

Còn ba tôi thì lại đi tìm một đứa con thay thế.

Nhiều lúc tôi thật sự nghĩ ông ấy bị bệnh.

Sau một hồi dỗ dành mãi, Cố Kiều Duyệt mới chịu bước xuống xe.

Cô ta có vẻ biết rõ: càng bướng bỉnh, càng mình mẩy, thì càng ba tôi chiều.

Cô ta bĩu môi, mặt đầy vẻ miễn cưỡng.

Cuối cùng cũng chỉ chịu đi khi người của ba tôi trải ván gỗ che lên đoạn đường đầy bùn cho ta bước qua.

Kỷ Văn Triêu rõ ràng bị sốc.

Dù trong giới bè của ta toàn là con nhà giàu, kiểu quá lố như thế này thì thật sự chưa thấy ai.

Huống chi hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.

Người đàn ông từng suýt bóp chết tôi vì mẹ, giờ lại hiền hòa người khác mình mẩy.

Chuyện này đã hoàn toàn vỡ thế giới quan của ta.

Tôi cúi đầu đôi giày dính đầy bùn.

Cả đôi tất trắng cũng lấm lem nhầy nhụa.

“Chúng ta đi thôi…”

Tôi run rẩy ra câu đóTrên đường về, Kỷ Văn Triêu như người mất hồn.

Mãi đến khi tôi nhẹ nhàng lên tiếng chào tạm biệt, ta mới giật mình hoàn hồn.

“Cố Dĩ Ninh… sau này… để bảo vệ em không?”

Tôi ngẩng đầu ta đầy ngạc nhiên, sau đó lại trở nên dè dặt.

“Thật… thật sao?”

Anh ta chần chừ một giây, rồi gật đầu thật mạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...